Thư Vưu mơ thấy trước mắt mình bày đầy ‘tiền’.
Vòng đeo tay đá quý năm mươi tám ngàn tệ, túi xách da sáu mươi tám ngàn tệ, áo sơ mi thương hiệu xa xỉ tám mươi tám ngàn tệ... Cùng cái đồng hồ nạm kim cương trị giá một trăm mười tám ngàn tệ, mỗi một thứ đều là đều rực rỡ và chói lóa, lần lượt được đóng gói và cho vào vali.
*Tầm 1 tỷ 380tr vnd.Vali cũng là sản phẩm của thương hiệu đắt tiền, số lượng hạn chế, mỗi năm chỉ bán một ngàn cái, muốn sở hữu phải chi tám mươi vạn tệ.
*Tầm 280tr vnd.Đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp với những móng tay sạch sẽ được chăm sóc kĩ lưỡng đang thu dọn đồ đạc, tiêu sái rút tay cầm vali ra rồi quay người rời đi.
Này...
Đây chắc chắn là một giấc mơ.
Sao mà cậu có thể có nhiều đồ xa xỉ như vậy cho được.
‘Thư Vưu’ trong mơ đi tới cửa hai bước mở cửa, lại đi thêm hai bước mở cửa chống trộm, bên ngoài là hành lang nhà ở bình thường, đối diện còn có một hộ gia đình. ‘Thư Vưu’ đặt vali ở cửa, đi đến phía đối diện và gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra và âm thanh của cuộc trò chuyện lọt vào tai
"Thư Vưu, anh thật sự muốn đi sao?"
Ừm...
Là người cậu không biết —— quả thật là một giấc mơ, nhưng sao giấc mơ này quá mức chân thực vậy?
"Đương nhiên rồi, hôm nay Lận Minh Húc không ở nhà, tôi liền đi đỡ phải gặp anh ta.”
Lận Minh Húc?
Cái tên này nghe có vẻ quen nhỉ?
"Vậy... Vậy thì tôi chúc anh mọi việc suôn sẻ.”
Hàng xóm đối diện là một người trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt toát ra vài phần hâm mộ, tròng mắt đảo đảo, "Thư Vưu, vẫn là anh lợi hại. Anh cũng đừng quên tôi, sau này tôi có tới tìm anh chơi đừng nói là không quen biết nhau đó!”
"Sẽ không đâu."
‘Thư Vưu’ lười biếng nở nụ cười, xua tay, sau đó ném một chiếc hộp nhung sang, người bên kia mở ra nhìn, lập tức vui mừng nói: "Ai da! Một món đồ quý giá!”
“Lận Minh Húc tặng.”
‘Thư Vưu’ không thèm để ý, thuận miệng nói: "Nói cái gì là đồ tín ước, tôi thuận miệng muốn anh ta liền mua... Cười chết mất, chỉ có ba ngàn đồng, đồ bỏ mà thôi, dù sao tôi cũng phải đi giữ lại vô dụng, tặng cho cậu là được rồi.”
So với những thứ năm hoặc sáu chữ số, nó thực sự là quá rẻ. Người đối diện cũng không cự tuyệt, lập tức nhận lấy, ngoài miệng liên tiếp lấy lòng.
"Thư Vưu, rảnh rỗi đến chơi nha."
"Chờ tôi rảnh rồi nói sau."
‘Thư Vưu’ khoát tay áo, xoay người trở về đóng cửa, thuận tiện ấn nút thang máy, một lúc sau, có tiếng ding-dong, cửa thang máy mở ra
...... Bên trong có một người đàn ông đi ra.
Khi thấy rõ khuôn mặt người đàn ông, sắc mặt ‘Thư Vưu’ trong nháy mắt trắng bệch.
Người đàn ông đi ra thân hình cao lớn, trẻ còn rất đẹp trai chỉ là hiện tại vẻ mặt âm trầm, ánh mắt cũng u ám, nhìn về phía ‘Thư Vưu’.
Dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt đảo qua ‘Thư Vưu’ rồi dừng lại ở vali, vẻ mặt đột nhiên trở nên u ám không thể tả được, giọng nói cũng lạnh lẽo như mùa đông.
"Cậu đi đâu vậy?"
Ôi đệch!
Hình như có biến!
Thư Vưu cho rằng bản thân đang nằm mơ, bày ra tư thái thoải mái hóng chuyện nhà người ta. Chỉ nghe ‘Thư Vưu’ bối rối một giây, lại lập tức hợp tình hợp lý nói: "Lận Minh Húc, anh nhất định muốn tôi nói rõ ràng?”
Thư Vưu: Nói rõ ràng. Nhanh lên, nói ra và làm lớn chuyện một chút!
Vẻ mặt của Lận Minh Húc giống như một đám mây đen bao trùm thành phố: "Cậu ngay cả ba tháng cũng không chờ được?”
"Ba tháng?"
‘Thư Vưu’ không chút che dấu, cười nhạo ra tiếng, "Ba tháng là anh nói, định lừa gạt ai vậy?”
Lời nói bén nhọn khắc nghiệt giống như mở đê xả lũ, cuồn cuộn không ngừng phun ra: "Chuyện nhà họ Lận phá sản như ván đã đóng thuyền, anh không có tiền gửi ngân hàng, dưới danh nghĩa không có tài sản, ngay cả điện thoại của những người đó cũng không liên lạc được... Nhà họ Lận không có khả năng vực dậy nữa.”
“Lận Minh Húc, đừng nói ba tháng, là ba năm, hay ba mươi năm, anh cũng không có khả năng quay lại như ngày xưa!”
Quào.
Thật lợi hại!
Thư Vưu chậc chậc tặc lưỡi, nhưng trong đầu lóe lên một chút sau đó nhanh chóng biến mất, cậu chợt nhớ tới——
Chờ đã?
Thư Vưu cùng tên, còn có Lận Minh Húc. Đây không phải là, không phải là cuốn tiểu thuyết mà cậu đã đọc lúc trước sao?