Thư Vưu xuyên thành pháo hôi tham tiền, dối trá, ích kỷ trong sách. Nguyên chủ vì tiền mà ở bên cạnh công chính, nhưng vì công quá nghèo nên đã vứt bỏ đối phương, cuối cùng lưu lạc ở nơi đất khách quê người, chết rất thảm.
Lúc xuyên qua tới đúng cảnh, Thư Vưu kéo vali, đang chửi bới nhân vật chính đang giữ lại mình: "Anh cho rằng anh vẫn là đại thiếu gia nhà họ Lận sao! Không! Bây giờ anh là một con quỷ nghèo!”
Ở phía sau ánh mắt của công chính u ám tối tăm, tay nắm chặt thành nắm đấm.
“...... Vì vậy, chúng ta phải tiết kiệm một chút! Tôi sẽ bán tất cả những thứ không cần thiết!”
Lận Minh Húc: ???
Thư Vưu, người được mệnh danh là Long tộc phake keo kiệt ở kiếp trước, nhìn những chiếc túi hàng hiệu xa hoa, quần áo xa xỉ và nhẫn kim cương của nguyên chủ với ánh mắt đầy phê phán đau đớn.
"Những thứ này, những thứ này, những thứ này... Tất cả phải bán đi!!!”
Chỉ có tiền mới có thể mang lại cho cậu cảm giác an toàn tối đa!
Cậu chỉ cần tiền!
Đợi đến khi nhân vật chính công gặp được nhân vật chính thụ, lúc đó anh chủ động đề nghị chia tay, cậu có thể mang theo tiền tiếp tục vui vẻ làm nô ɭệ độc thân giàu có!
Nhưng mà, có điều Thư Vưu không biết là, Lận Minh Húc trọng sinh.
Khi trời lạnh, Lận Minh Húc thẳng thắn thừa nhận không có tiền trả hóa đơn máy sưởi, chờ cậu chịu không nổi mình rời đi.
Thư Vưu vui mừng: Phí máy sưởi đắt tiền như vậy trả cái gì mà trả!!! Chúng ta nằm cùng nhau, đắp thêm hai cái chăn là được rồi!
Trời nóng nhân vật phản diện tìm tới cửa gây khó dễ. Sắc mặt Lận Minh Húc lạnh như băng, muốn nhìn cậu không nói lời từ mà biệt.
Thư Vưu trực tiếp lật bàn: Anh có hiểu cái bẫy của chủ nghĩa tiêu dùng không? Thô tục! Người bị vốn bị tẩy não như anh làm sao có thể hiểu được!
Lận Minh Húc người lần đầu tiên sử dụng nệm điện: …
Cái đệch gì đây, thật khó chịu! Người bị chảy máu mũi khi nhìn Thư Vưu chắc chắn không phải là anh!
Sau đó, Lận Minh Húc không thể giả vờ được nữa.
Anh dẫn Thư Vưu đến công ty, ám chỉ bản thân đã không còn nghèo nữa, Thư Vưu cũng không cần phải tiết kiệm như vậy.
Thư Vưu quay đầu nhìn thụ chính, bừng tỉnh: “Anh yên tâm, tôi lập tức cuốn gói rời đi!
Lận Minh Húc: "... Em chờ một chút, họp xong hai chúng ta đi lĩnh chứng.”
Thư Vưu: "Tại sao?" Nhân vật thụ chính không tốt ở đâu à?
Lận Minh Húc: "... Cậu ta một bữa gọi tới bốn món ăn, còn sử dụng quá nhiều khăn giấy.”
Thư Vưu: ???
Ủa.. không! Không! Không phải anh khen người ta sáng sủa hào phóng không keo kiệt sao!
Tags nội dung: ông trời tác hợp, giới giải trí, ngọt ngào, Xuyên sách
Tóm tắt một câu: Vai chính công bị tôi chọc đến phát điên rồi ~~
Dàn ý: Cho dù khốn cảnh, cũng không buông tay, muốn trở thành phiên bản tốt hơn của mình.