Chương 11

Đường Miên Miên sửng sốt, cô híp mắt nhìn lại, thấy Lê Tông sắc mặt nôn nóng đang bước nhanh tới.

Đường Miên Miên theo bản năng đem bài thi nhét vào trong ngực Kỳ Phong: “Cậu mang về giúp tôi đi. Tôi có chuyện muốn nói với học trưởng.”

Mắt Kỳ Phong loé lên, một tay cầm bài thi, một tay để trong túi, đôi mắt tỉ mỉ quan sát đảo quanh trên mặt Đường Miên Miên một vòng.

Đường Miên Miên thắc mắc đưa tay sờ sờ khuôn mặt.

Kỳ Phong thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói:

“Đừng trở về trễ quá.”

Nói xong, hắn cúi đầu về phòng học.

Đường Miên Miên nhìn bóng dáng Kỳ Phong rời đi, có chút thất thần, cô theo bản năng mà sờ soạng cổ.

Trên mặt Lê Tông tất cả đều là nôn nóng không che dấu, thời điểm vừa chạm mặt Kỳ Phong, biểu tình có chút thất thố, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục cảm xúc, hắn thở hổn hển nói với Đường Miên Miên: “Sáng sớm anh đã muốn đến tìm em, em.....”

Tầm mắt hơi di chuyển, dạo qua một vòng trên người cô:“Em không sao chứ?”

Đường Miên Miên lấy lại tinh thần, cô nhích người né khỏi tay Lê Tông.

Lê Tông sắc mặt hơi đổi, hắn thu tay lại đặt trong túi quần, lo lắng nói: “Tối qua đột nhiên không thấy em đâu, anh lo lắng cả đêm. Em không có việc gì chứ?”

Đường Miên Miên gật đầu, bất động thanh sắc mà đánh giá Lê Tông.

Gò má hắn gầy ốm, làn da trắng tuyết, đôi mắt thường hay nheo lại, nhìn như một mảnh thâm tình, hắn chỉ cần đứng ở chỗ này, cũng có rất nhiều nữ sinh vụиɠ ŧяộʍ ngó xem.

Đường Miên Miên tầm mắt mịt mờ yên lặng quan sát, ánh mắt cô giống như dao muốn chọc thẳng mấy lỗ nhỏ trên mặt hắn, thực muốn biết bên dưới gương mặt giả tạo kia, đến tột cùng là dơ bẩn thế nào.

Nghĩ đến những vết thương trên người Lư Thiến, cô chỉ hận không thể cho hắn mấy đao, ít nhất như vậy cũng có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng đôi chút.

Thấy cô không nói lời nào, Lê Tông lại hỏi một lần nữa.

Đường Miên Miên rũ mắt, yết hầu giật giật, nuốt xuống tức giận, lúc này mới nói: “Không có việc gì.”

Lê Tông thở dài nhẹ nhõm, hắn nói: “Ngày hôm qua thật sự xin lỗi, anh không chiếu cố em tốt, thời điểm thấy em bị bắt đi, anh cũng không phản ứng kịp.... Hiện tại thấy em không sao thật sự quá tốt..... Đúng rồi, em có thấy rõ người mang em đi không?”

Đường Miên Miên nhìn thoáng qua hắn, không tự giác mà nắm chặt tay, rũ xuống lông mi, lại như nhớ tới điều gì đáng sợ lắm, thanh âm vô thố:

“Em không thấy rõ, cái bóng đen mang em đi sau đó liền biến mất, hắn quá nhanh, quả thực không giống người thường.”

Lê Tông như suy tư nhìn thoáng qua phía sau, cười nói: “Có thể là do trời tối.... Nhưng quan trọng nhất chính là em không có việc gì, nếu không anh sẽ áy náy.”

Vừa nói, tầm mắt hắn vừa động, cẩn thận đánh giá Đường Miên Miên, ánh mắt trong lúc lơ đãng dừng trên cổ cô, miệng vệt đỏ đập vào trong đáy mắt, Lê Tông nhíu mày, giống như là mãnh thú bị đoạt mất con mồi.

Đường Miên Miên lại không chú ý tới sự khác thường này của hắn, cô cất giọng rẩy hơi run rẩy: “Em cảm thấy không phải nguyên nhân này, thứ đó thật giống như không phải con người, hôm qua động tĩnh lớn như vậy nhưng sáng nay cũng không thấy truyền ra tin tức gì, nếu thật sự là mạng người thì đã sớm to chuyện.... Học trưởng, anh đoán hôm qua thứ kia là gì?”

Lê Tông sửng sốt, tầm mắt từ cổ cô di chuyển:“Anh cũng không biết......”

Đường Miên Miên nói: "Thật sao, nhưng em đoán thứ đó có lẽ có liên quan đến những vụ án gϊếŧ người gần đây.”

Lê Tông khóe miệng hơi nhếch, hắn cười không nói gì.

Sắp phải vào tiết học, Đường Miên Miên gọi Lê Tông lại: “Học trưởng, tan học có thể ở lại một chút không, em muốn nói về chuyện của Lư Thiến."

Lê Tông đôi mắt nhíu lại, môi hơi mím, con ngươi cũng rũ xuống, lộ ra biểu tình thương tâm. Tựa hồ là nghĩ đến nỗi oan ức nào đó, hắn hít sâu một hơi miễn cưỡng cười cười: “Được.”

Nhìn bóng Lê Tông biến mất sau chỗ ngoặt, Đường Miên Miên nghiêm khuôn mặt nhỏ suy tư.

Vào tiết học, giáo viên ngữ văn ở trên bục nước miếng tung bay đang giảng bài, cô ngồi ở dưới nghiêm túc ghi chép.

Nếu là lúc trước, cô khẳng định sẽ đang cau mày lau mồ hôi, một tay múa bút thành văn, nhưng mà hôm nay lại không có như vậy, hai mắt chăm chăm nhìn vào vở, thậm chí chảy mồ hôi mỏng chảy xuống cũng không quan tâm.

Kỳ Phong ngồi ở đằng sau, cúi đầu cắn cắn ống hút, cho dù giáo viên ngữ văn đang viết chi chít trên bảng đen, phấn viết vang lên tiếng két chói tai cũng không ảnh hưởng đến hắn, mí mắt thậm chí còn không thèm nhấc.

Tay trái Kỳ Phong cầm sách giáo khoa ngữ văn lật mở tùy hứng, tay phải cầm hộp sữa bò —— nhìn cái bộ dạng vừa âm trầm lại lười nhác này của hắn nếu đổi lại là người khác, khẳng định giáo viên đều sẽ không để yên, thế nhưng thành tích học tập của hắn lại đặc biệt tốt, cho dù từ trước đến nay cảm giác tồn tại trong lớp đều rất nhỏ (ý là na9 toàn gục đầu ngủ đấy 😂), mấy giáo viên đều mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Tới gần giữa trưa, phần lớn học sinh đều mơ màng sắp ngủ, chỉ có âm thanh đang múa bút thành văn của Đường Miên Miên phá lệ nghe rõ ràng.

Kỳ Phong buông sách vở, lười biếng nhấc mắt, chỉ là vừa thấy một màn kia thiếu chút nữa khiến hắn ho ra tiếng.

Bởi vì thị lực siêu tốt, hắn có thể thấy rõ ràng Đường Miên Miên đang viết cái gì: “Một trăm phương pháp gϊếŧ chết ma cà rồng.”, “Làm thế nào để gϊếŧ chết một ma cà rồng.”, “Săn gϊếŧ ma cà rồng nam”.....

Kỳ Phong miễn cưỡng đem sữa trong miệng nuốt xuống, sau đó lại cẩn thận nhìn thoáng qua.

Các phương pháp viết ra tuy rằng không hề có căn cứ, nhưng từ cách bố trí các trình tự chỉnh tề có thể nhìn ra được, Đường Miên Miên là đang nghiêm túc.

Kỳ Phong đặt hộp sữa bò xuống, hắn nhìn phía sau gáy trắng tinh của Đường Miên Miên, còn có đôi tay nhỏ nhắn non mịn như bánh bao đang gắt gao nắm chặt lại, hắn nhịn không được nheo nheo hai mắt, dùng đầu lưỡi lia qua chỗ răng nanh.