Ở phòng Minh Nguyệt,Vu Giang Hà đang ngồi đối diện với một cô gái có đôi mắt trong trẻo và răng trắng ngà. Ông nhìn chằm chằm vào người đối diện, đôi mắt dần trở nên nóng rực.
Vẻ ngoài của cô gái này, nếu không nhìn kỹ, thật sự rất giống vị tiểu thư năm xưa.
“Vu bá thấy tôi thế này có được không?” Nhìn thấy biểu cảm kích động của Vu Giang Hà, cô gái cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, liền bạo dạn nháy mắt đưa tình với ông.
Vu bá lập tức ôm lấy ngực:
“Đừng nói gì cả!”
Ông vừa nói vừa dùng sức xoa mạnh huyệt thái dương.
Khoảnh khắc trước, diện mạo của cô vẫn giống tiểu thư, nhưng chỉ một câu nói thôi, lập tức làm tất cả biến mất.
Dù sao thì tiểu thư cũng là người được nhà họ Tạ nuôi dưỡng trong nhung lụa, với tất cả sự yêu thương và kỳ vọng. Ngoài việc được giáo dục tốt, cô còn hồn nhiên như một đứa trẻ, làm sao có thể thực hiện những hành động lẳиɠ ɭơ như vậy được?
Không khỏi nhớ lại cô gái mà ông gặp trong thang máy
Dù mặc đồ giản dị, nhưng xét về khí chất, cô ấy vẫn giống tiểu thư hơn.
Cô gái đối diện rõ ràng giật mình sợ hãi, lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm lời nào. Ánh mắt cô nhìn Vu Giang Hà giờ đây tràn ngập vẻ tội nghiệp.
Vu Giang Hà lại muốn thở dài. Khi tiểu thư còn sống, cô chưa bao giờ coi ông là người hầu, nhưng cũng không bao giờ tỏ ra yếu đuối như vậy.
Thấy Vu bá có vẻ không hài lòng với mình, cô gái càng lo lắng hơn, cuối cùng không kìm được mà lên tiếng cam đoan:
“Vu bá yên tâm, tôi thực sự là một diễn viên rất giỏi. Khi gặp ông cụ, tôi chắc chắn sẽ làm rất tốt... Ngài cho tôi một cơ hội được không? Tôi thật sự rất cần bản hợp đồng này...”
Nếu nhiệm vụ này hoàn thành suôn sẻ, cô sẽ có cơ hội trở lại màn ảnh lớn! Thử hỏi sự cám dỗ này, ai mà từ chối nổi?
Trước đây cô còn tự tin nghĩ rằng mình trời sinh đã may mắn, lại có vài nét tương đồng với tiểu thư nhà họ Tạ, cộng thêm tài hóa trang điêu luyện, giả làm Tạ tiểu thư thì có gì là khó?
Nhưng không hiểu sao, mọi chuyện lại rắc rối ở đâu đó. Rõ ràng lúc nói chuyện qua điện thoại, Vu bá còn rất nhiệt tình, vậy mà khi đến lúc ký hợp đồng, ông ấy lại bắt đầu do dự.
Chẳng lẽ, có ai khác cũng muốn nhảy vào giành với cô?
Nhưng mà cũng không đúng, theo cô được biết, vì nhà họ Tạ căn bản không có ý định công khai chuyện này, chỉ tìm đến hai ba người bọn cô, cuối cùng chỉ để lại mình cô, lúc đó nhiệm vụ mới được làm rõ.
Chỉ mới nửa ngày thôi, làm sao có thể bị cướp tay trên?
Vu Giang Hà liếc nhìn cô một cái
Nếu không gặp cô gái trẻ trong thang máy, có lẽ ông ấy sẽ không nghĩ gì nhiều. Nhưng vấn đề là, khi đã có ngọc trai quý, thì ai còn thích vỏ sò tầm thường nữa chứ?
Nhưng mà, cô gái trong thang máy rõ ràng không có ý định đó…
Nếu không còn cách nào khác, đành phải chọn cô gái trước mặt này, dù sao ông cụ cũng không thể tiếp tục kéo dài được nữa!
Vừa định đưa ra quyết định, thì đột nhiên điện thoại reo. Ông nhìn lướt qua, rõ ràng là một số lạ. Nhưng số điện thoại của ông vốn không lọt ra ngoài, người này đã gọi đến thì chắc chắn phải có liên quan mật thiết đến nhà họ Tạ.
Ông lập tức ra hiệu "im lặng" với người đối diện, rồi nhấn nút nghe:
“Alo…”
“Phòng trời sao… cứu tôi…” Một giọng thở yếu ớt vang lên, sau đó đầu dây bên kia đột ngột ngắt máy.
Vu Giang Hà lập tức đứng bật dậy
Phòng trời sao, chẳng phải là nơi cô gái trong thang máy đã đi tới sao? Ông đã lưu số của cô ấy, nhưng còn chưa kịp ghi chú lại, ai mà ngờ cô lại gọi đến nhanh như vậy. Hơn nữa, nghe giọng, rõ ràng là có chuyện lớn xảy ra.