Chẳng lẽ Tạ Kỳ Xuyên muốn làm loại chuyện đó với cậu sao? Tác giả trong sách không viết Tạ Kỳ Xuyên và nguyên chủ sẽ trở nên thân thiết đến mức bíp bíp đó. Tại sao sau khi cậu xuyên qua cốt truyện lại khác đi?
Bình tĩnh nhớ lại.
Lâm Thanh liều mạng tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhất mà mình có thể đã bỏ sót. Cuối cùng cậu nhớ ra tác giả đã đánh dấu thể loại trên cuốn tiểu thuyết này là 1v1. Điều đó có nghĩa là Tạ Kỳ Xuyên chỉ có quan hệ bíp bíp với nhân vật chính thụ.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh vỗ ngực. Bây giờ cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cách đó không xa, Tạ Kỳ Xuyên nhìn khuôn mặt của Lâm Thanh thay đổi liên tục từ đỏ vàng xanh tím. Cuối cùng không không nhịn được nói:
"Trước khi đăng ký kết hôn, cả hai cần phải khám sức khỏe để ký giấy kết hôn. Hai bên phải chấp thuận thì mới có thể nhận được chứng chỉ."
Hàm ý là: Đừng suy nghĩ quá nhiều.
Cái quy định này không tồn tại trong thế giới thực của cậu, hẳn là tác giả đã tự nghĩ ra. Vừa lúc cậu có thể thừa dịp lần này kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra một chút xem cơ thể này có vấn đề gì không. Vạn nhất khi cậu lấy lại được tự do sau khi ly hôn với Tạ Kỳ Xuyên. Đến lúc đó có tiền nhưng lại không còn tính mạng.
Lâm Thanh khoanh tay suy nghĩ tính toán lên kế hoạch sẽ làm gì sau khi nhận được tiền.
Có số tiền đó, cậu có thể mua được một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố. Cậu nên chọn phong cách trang trí nào? rối quá nha.
Tạ Kỳ Xuyên ở bên kia không biết Lâm Thanh đang nghĩ gì. Nhưng ánh mắt lóe sáng và khóe miệng mím chặt của Lâm Thanh. Hắn có thể dễ dàng nhận ra Lâm Thanh nhất định đang suy tính chuyện xấu.
Tạ Kỳ Xuyên hắng giọng, nhắc nhở Lâm Thanh mau lăn khỏi tầm mắt của hắn.
Nhưng Lâm Thanh không những không làm như vậy mà còn hướng về phía Tạ Kỳ Xuyên.
Cậu xoa xoa tay, háo hức nói: "Hôm nay tôi tìm được một căn phòng ở tầng một. Trong đó có rất nhiều quà chưa mở, nếu anh không có thời gian, em có thể giúp anh mở ra xem được không?"
Tạ Kỳ Xuyên: "Đều là quà bạn bè, họ hàng tặng cho tôi khi biết tin tôi sắp kết hôn. Cậu cứ xem đi. Nếu cậu thích thứ gì, tôi sẽ tặng cho cậu."
"Cám ơn Kỳ Xuyên." Lâm Thanh nghe được câu trả lời thỏa đáng liền vui vẻ rời đi.
Khi tin tức về cuộc hôn nhân giữa Lâm gia và Tạ gia được công bố. Có rất nhiều bạn bè thân thiết của Tạ gia đã đến hỏi Tạ Kỳ Xuyên khi nào họ dự định tổ chức đám cưới.
Sau khi nghe Tạ Kỳ Xuyên nói: "Không vội tổ chức đám cưới, chúng tôi sẽ đăng ký giấy kết hôn trước". Mọi người đều hiểu ra, hóa ra Tạ gia và Lâm gia chỉ là hôn nhân thương nghiệp. Chỉ là quan hệ đối tác, không có tình cảm gì.
Kết quả là mọi người đều tặng những lễ vật tượng trưng.
Về quà tặng, Tạ Kỳ Xuyên cũng nói với Lâm Thanh tương tự như những gì trong sách viết. Hắn bảo cậu chọn những món mình thích.
Nhưng sau đó, bạn bè xấu của nguyên chủ biết được chuyện này. Một số người có ý đồ xấu đã thành lập công ty và lôi kéo nguyên chủ cùng họ đầu tư vào các sản phẩm tài chính. Như theo cậu biết, mọi thứ nguyên chủ đầu tư đều thua lỗ và nguyên chủ chỉ có thể dùng những lễ vật làm tài sản thế chấp.
Nhận được câu trả lời mong muốn, Lâm Thanh nhảy nhót vui vẻ đi về phía phòng chứa lễ vật.
Tạ Kỳ Xuyên nói nếu đưa cho cậu thì đó là đồ của cậu. Nếu là đồ vật của cậu thì tất nhiên cậu có thể xử lý theo ý cậu muốn.
Lâm Thanh ngâm mình trong đống quà, chọn ra vài món có giá trị tầm trung. Kích thước nhỏ, dễ dàng mang theo đem bán bất cứ lúc nào.
Trước khi rời đi, Lâm Thanh nhìn thấy trong góc có thứ gì đó được bọc vải đen. Cậu bước tới mở ra thì phát hiện đó là một bức tranh sơn dầu được bảo quản cẩn thận.
Kèm theo đó là một tấm thiệp chúc mừng chỉ ghi "Chúc mừng đám cưới" và không có chữ ký của người gửi.
Lâm Thanh chụp bức ảnh và tìm kiếm nó trên mạng. Nhưng cậu không thấy hoạ sĩ nỗi tiếng vẽ bức tranh nào giống như bức tranh này. Cộng thêm nó bị cất vào trong góc, Lâm Thanh càng tin chắc rằng đây chỉ là một bức tranh sơn dầu bình thường mà Tạ Kỳ Xuyên đã bỏ quên.
"Bán cái này cũng được, dù sao cũng có thể kiếm được chút tiền." Lâm Thanh che bức tranh bằng vải đen lại rồi lên lầu ngủ một cách vui vẻ.