Chương 6

"Cậu có thể dùng bản báo cáo này."

Sau khi nghe kết quả cuối cùng, giám đốc quản lý thị trường vội vàng lấy tập tài liệu và nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tạ Kỳ Xuyên ở công ty rất ít khi tăng ca, nếu có việc chưa làm xong. Hắn thường mang về nhà giải quyết, cho nên thời gian tan làm về nhà rất cố định.

Hôm nay Tạ Kỳ Xuyên lái xe về nhà như thường lệ. Sau khi xe dừng trước cửa, hắn vừa giơ tay lên mở cửa xe thì cửa từ bên ngoài mở ra.

"Kỳ Xuyên, hoan nghênh anh về nhà." Lâm Thanh giữ cửa xe, hơi cúi người nhìn vào trong xe.

Không biết Lâm Thanh đã làm gì trước đó. Hai má đỏ bừng, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, mềm mại rũ xuống.

Sau khi xác nhận ngôi nhà bên ngoài quả thực là nhà của mình. Tạ Kỳ Xuyên không để ý tới người đứng ở ngoài cửa, lạnh lùng bước ra ngoài.

Lâm Thanh cảm thấy không mất kiên nhẫn khi không nhận được bất kỳ phản ứng. Cậu chạy tới mở cửa cho Tạ Kỳ Xuyên, sau đó ngồi xổm bên cạnh kệ giày và cầm lấy đôi dép lê đưa cho hắn.

Thấy Tạ Kỳ Xuyên không nhúc nhích. Lâm Thanh ngồi xổm xuống, di chuyển hai bước. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy bắp chân Tạ Kỳ Xuyên chậm rãi giúp hắn cởi giày.

Động tác đột ngột này khiến Tạ Kỳ Xuyên có chút sợ hãi lùi lại vài bước, nói:

"Tôi muốn tự mình làm"

Chỉ một câu trả lời bình thường, nhưng Lâm Thanh tựa hồ như mãn nguyện, cười nói:

"Woa, cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với em"

Nhìn bộ dáng của Lâm Thanh như vậy, Tạ Kỳ Xuyên cảm thấy cậu giống như tấm thảm chùi chân nhỏ bé của hắn. Dù hắn có làm đến mức nào, cậu vẫn rạng rỡ giống như mặt trời nhỏ.

Tạ Kỳ Xuyên cởi giày da, đi dép lê vào nhà. Lâm Thanh nhìn nhìn, đúng lúc Tạ Kỳ Xuyên muốn cởϊ áσ khoác. Cậu liền chạy đến hỗ trợ.

Nhìn thấy Lâm Thanh cẩn thận treo quần áo của hắn lên, Tạ Kỳ Xuyên mất tự nhiên nói: "Cám ơn"

Trước đây Tạ Kỳ Xuyên luôn ăn tối một mình, thỉnh thoảng dì Chu cũng sẽ ăn cơm cùng hắn. Bàn ăn lúc nào cũng có cảm giác quạnh quẻ.

Nhưng hôm nay thì khác, trên bàn ăn có Lâm Thanh.

"Anh đi làm chắc bận rộn lắm" Lâm Thanh không ngờ Tạ Kỳ Xuyên sẽ trả lời, sau đó nói tiếp: "Hôm nay tôi cũng rất bận."

"Buổi chiều dì Chu đang dọn dẹp nhà cửa. Tay nắm trên cửa sổ rơi ra, tôi đã dùng thang trèo lên cửa sổ sữa lại."

"Tôi cũng học được cách chăm sóc hoa trong nhà kính, không ngờ khi trồng hoa lại có nhiều điều cần chú ý đến vậy…"

Lâm Thanh cảm thấy bữa cơm hôm nay vội vã quá chừng. Đồ ăn do dì Chu nấu rất hợp khẩu vị của cậu, trong lúc bận ăn. Cậu muốn tìm chủ đề để trò chuyện với Tạ Kỳ Xuyên.

Lâm Thanh cảm thấy, cậu là người nói rất nhiều, nhưng khi cậu đặt nhiều câu hỏi cho Tạ Kỳ Xuyên. Hắn cư nhiên vẫn sẽ trả lời cậu. Dù chỉ hai, ba từ cũng đã có tiến bộ.

Ăn xong, Tạ Kỳ Xuyên đi lên lầu.

Lâm Thanh ăn miếng thịt heo chiên giòn cuối cùng trên đĩa, sau đó rồi ngồi trên ghế thư giãn. Đột nhiên cậu nhớ ra mình có chuyện muốn nói với Tạ Kỳ Xuyên, liền ôm bụng đang căng cứng khó nhọc ngồi dậy.

Tạ Kỳ Xuyên hẳn là đang ở trong phòng làm việc vào lúc này.

Cửa phòng làm việc mở rộng nhưng lại không có ai ở đó. Chắc chắn là đang ở trong phòng ngủ.

Phòng ngủ của Tạ Kỳ Xuyên rất rộng. Bước qua cánh cửa, sẽ thấy một chiếc giường lớn. Lâm Thanh đang định hỏi Tạ Kỳ Xuyên có ở đó không thì đột nhiên nghe thấy tiếng kim loại va chạm.

Theo tiếng động, Lâm Thanh đi đến phía góc tường. Cậu nhìn thấy Tạ Kỳ Xuyên đang thay quần áo.

Hắn đang mặc lại chiếc quần dài màu xanh đậm, thắt lưng và quần tây được đặt trên tủ. Âm thanh vừa rồi có lẽ là do thắt lưng va vào tay nắm tủ.

Tạ Kỳ Xuyên quay lưng về phía cửa, không biết phía sau có người đang nhìn lén mình. Hắn cởi cà vạt sau đó cởϊ áσ sơ mi ra. Chậm rãi cầm áo ngủ trên tay chuẩn bị mặc vào

Bờ vai săn chắc rộng lớn, tấm lưng nóng bỏng đập vào mắt cậu. Lâm Thanh áp sát vào tường, căng thẳng đến mức nín thở, chỉ dám lộ ra bàn tay và nửa đầu.

Dù đã ăn xong bữa tối nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ cơ bụng của hắn. Lâm Thanh lấy tay chọc vào cái bụng to tròn của mình.

Từ từ...

Lâm Thanh ngẩng đầu, chậm rãi đưa ánh mắt nhìn lên. Cậu phát hiện Tạ Kỳ Xuyên đang cầm áo ngủ nhìn cậu với ánh mắt sắc bén.

"Nhìn đủ chưa?"

Tạ Thất Xuyên hỏi xong, tốc độ mặc áo của hắn có chút vội vàng hơn.