Lâm Thanh đã ăn hết đĩa dâu tây nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời từ Tạ Kỳ Xuyên. Có lẽ công việc bận quá chăng.
Ngáp một cái, Lâm Thanh xoay người nằm trên sô pha ngủ thϊếp đi. Khi cậu tỉnh lại, thì đã gần mười một giờ.
Lâm Thanh đứng dậy vươn vai, phát hiện cái bụng căng phồng của mình. Bây giờ đã phẳng trở lại, cậu nhéo nhéo phần thịt trên bụng, không biết có thể hấp thu được bao nhiêu.
Ăn trưa xong, Lâm Thanh đi dạo một vòng trong nhà, tiêu hóa thức ăn. Cậu nhìn nhìn xung quanh làm quen với cách bố trí.
Có một nhà ấm trồng hoa được xây bên cạnh biệt thự. Vì chị gái của Tạ Kỳ Xuyên thích vẽ hoa. Cha của Tạ Kỳ Xuyên đã đặc biệt xây nó cho con gái của mình, để con gái ông có thể quan sát hoa nở bất cứ lúc nào.
Bên cạnh là sân bóng rổ, lưới có vẻ ngắn hơn bình thường một chút. Lâm Thanh có lẽ đã nhớ bố cục của tầng một và tầng hai nên trực tiếp đi lên tầng ba.
Nói một cách logic, căn phòng trên tầng ba đã gần hai mươi năm không có người ở. Lâm Thanh vốn tưởng rằng nơi đây sẽ rất vắng vẻ, thậm chí ảm đạm, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.
Điều đầu tiên đập vào mắt cậu là căn phòng khách rộng lớn, trên tường treo bức chân dung gia đình năm người. Có vẻ như nó được chụp vào năm xảy ra vụ tai nạn, trông giống với bức ảnh trong album dì Chu đưa cho cậu.Có vài bức tranh treo ở hành lang, có lẽ là do chị của Tạ Kỳ Xuyên vẽ. Sau khi tham quan xong, Lâm Thanh trở lại phòng khách. Cậu nhấc điện thoại lên thì phát hiện không có bất kỳ tin nhắn trả lời từ Tạ Kỳ Xuyên.
Buổi chiều, thư ký giao cà phê cho Tạ Kỳ Xuyên như thường lệ. Tạ Kỳ Xuyên do dự cầm ly cà phê lên. Mặc dù đêm qua hắn có thức dậy một lần nhưng hắn đã ngủ tổng cộng gần năm tiếng. Liệu tách trà của Lâm Thanh thực sự có tác dụng?
Khi nhắc đến trà, hắn nhớ đến Lâm Thanh liền cảm thấy khó chịu. Tạ Kỳ Xuyên vuốt nhẹ lông mày, một hơi uống hết ly cà phê.
Sau một thời gian, giám đốc quản lý thị trường đã gửi cho hắn một bản kế hoạch khác. Tạ Kỳ Xuyên đẩy ghế ra sau, giơ cao bản kế hoạch lên rồi lật từng trang.
Giám đốc thị trường nhìn động tác chậm rãi của Tạ Kỳ Xuyên, lo lắng đến mức muốn giúp hắn lật đến trang cuối cùng.
Sau năm phút dài như cả năm, cuối cùng Tạ Kỳ Xuyên cũng đóng tập tài liệu lại, giám đốc thị trường sẵn sàng đón nhận cơn bão chỉ trích ác độc từ Tạ Kỳ Xuyên.
Trùng hợp thay, điện thoại của Tạ Kỳ Xuyên lại rung lên vài lần.
Lâm Thanh: [Photo.jpg]
Lâm Thanh: [Em đã dán lại hình nhân gỗ bị vỡ, anh xem em có lợi hại không]
Trong ảnh, hình nhân gỗ do mẫu thân Tạ Kỳ Xuyên làm không hề có dấu hiệu bị gãy. Chỉ là bên cạnh...
Khác với ba tin nhắn lúc sáng chẳng đi đến đâu, tin nhắn lần này của Lâm Thanh vừa gửi đi đã nhận được hồi âm.
Kim chủ: [Cái kia xấu quá, đừng ghép lại với nhau]
Lâm Thanh bĩu môi. Cái người này, thật sự không thể ra những lời tốt đẹp.
Giám đốc quản lý thị trường nhấc mí mắt, lặng lẽ liếc nhìn Tạ Kỳ Xuyên. Anh phát hiện Tạ tổng vẫn đang xem điện thoại di động.
Lâm Thanh: [Photo.jpg]
Lâm Thanh: [Lần này ổn hơn đúng không?]
Bức ảnh Lâm Thanh gửi đến lần này, Lâm Thanh đã giấu hình nhân gỗ mà cậu làm ở phía sau. Nhìn từ phía trước, hắn chỉ có thể nhìn thấy bàn tay nhỏ của hình nhân gỗ lấp ló một chút.
Thấy vậy, Tạ Kỳ Xuyên có chút đau lòng, nhưng cũng không biết là vì bức tượng gỗ nấp phía sau hay là vì người đã dành cả đêm để khắc gỗ.
Sau đó, Tạ Kỳ Xuyên chỉ đáp lại bằng một chữ: "Ừ."