Chương 4

Nói không thất vọng là giả, Lâm Thanh ngồi trên bàn ăn nhìn tiểu hình nhân, tức giận ăn một lần năm cái bánh bao. Vì vội vàng khắc gỗ nên cậu thậm chí còn không ăn bữa tối, chỉ dựa vào hai bát mì ăn vào buổi chiều. Cậu thực sự nghi ngờ bản thân ngủ quên trên giường không phải vì buồn ngủ mà là vì đói."Dì Chu, dì còn bánh bao hấp nữa không?"

Dì Chu từ trong bếp đi ra, nhìn thấy đĩa trống trên bàn, ngạc nhiên nói: "Tổ tông nhỏ của tôi ơi, con đã ăn hết bánh bao rồi ư?."

Lâm Thanh gật gật đầu.

"Con không sợ ăn nhiều như vậy một lúc sẽ khó chịu à?." Dì Chu bưng chiếc đĩa trống đi nói: "Dì lấy cho con một bát canh, một lúc nữa con sẽ no."

"Dạ."

Vừa rồi cậu ăn vội vàng, cơ thể còn chưa kịp thích ứng. Bây giờ cậu chỉ có thể uống hết nửa bát canh. Cậu lười đổi chỗ nên chỉ cởi giày, ngồi co ro trên ghế, bắt chéo chân.

Sau một hồi lách cách lang cang, phòng bếp trở nên yên tĩnh. Khi dì Chu bước ra, bà thấy Lâm Thanh đang ngơ ngác nhìn tiểu hình nhân gỗ trên bàn ăn.

Bà kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của tiểu hình nhân, bà hỏi:

"Đây là Kỳ Xuyên à?. Trông khá giống. Hóa ra hôm qua con nhờ dì lấy ảnh chụp để làm một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ."

Những lời này khiến Lâm Thanh lấy lại tự tin. Cậu nhìn dì Chu đang cầm tiểu hình nhân gỗ không đặt xuống. Trong lòng chợt nghĩ tới những tủi nhục, ấm ức mà Tạ Kỳ Xuyên đã phải chịu đựng.

Ngay lúc cậu đang do dự có nên nói với dì Chu hay không thì điện thoại của dì Chu reo lên.

"Ân, tôi đã hiểu."

Sau khi cúp điện thoại, dì Chu đột nhiên nắm lấy tay Lâm Thanh, nghiêm túc nói: "Sao con không nói với dì con bị thương?. Nếu Kỳ Xuyên không nói cho dì, dì cũng không biết."

Lâm Thanh bị câu nói này làm cho bối rối. Chẳng lẽ cuộc gọi vừa rồi là của Tạ Kỳ Xuyên?.

Rõ ràng đó không phải là một vết thương lớn, nhưng dì Chu lại có cảm giác như mình đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm. Bà bảo Lâm Thanh đừng cử động, tự mình tìm hộp y tế rồi đeo kính vào.

Trước khi lấy povidone khử trùng, dì Chu nói dặn dò: "Có thể hơi đau, con chịu đựng một chút."

Giọng điệu của bà giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. Nhìn thấy dì Chu cẩn thận lau chùi vết thương, Lâm Thanh chợt nghĩ đến mẹ mình.

Khi còn nhỏ, cậu ra thường xuyên ra ngoài chơi với bạn bè, cậu rất nghịch ngợm luôn trèo lên cây rồi trèo xuống. Cuối cùng khi trở về thì toàn thân có thương nhẹ. Lúc đó mẫu thân đã dỗ dành cậu giống như thế này. Kể từ khi mẫu thân qua đời, chưa có ai nói chuyện với cậu bằng giọng điệu như vậy.

Dì Chu nắm lấy tay Lâm Thanh, ngẩng đầu nhìn thấy những giọt nước mắt đọng trên lông mi của cậu. Nhưng trong nháy mắt chúng lại biến mất.

Sau khi Lâm Thanh cảm ơn dì Chu, cậu cũng muốn nói gì đó với Tạ Kỳ Xuyên. Cậu lấy điện thoại di động ra xem trong danh bạ nhưng không tìm thấy số điện thoại khả nghi nào của Tạ Kỳ Xuyên.

"Chẳng lẽ không có?." Lâm Thanh thấp giọng lẩm bẩm, sau đó bấm vào WeChat, lần này tìm được.

Chỉ là hai chữ [kết hôn] thực sự rất đơn giản và thô thiển. Nếu ghi chú [vị hôn phu] gì đó có lẽ tốt hơn thế này.

Lâm Thanh bấm bấm kiểm tra ghi chú sau đó nhập lại hai chữ [kim chủ]. Như vậy thoạt nhìn dễ chịu hơn.

Điều khiến Lâm Thanh sốc hơn ghi chú trước đó. Chính là hình đại diện của Tạ Kỳ Xuyên hóa ra là một bãi cỏ. Lâm Thanh thật sự không hiểu trong lòng Tạ Thất Xuyên đang nghĩ gì.

Nhưng cậu cũng không muốn nghĩ tới. Lâm Thanh mở camera, chụp ảnh tay trái và tay phải của mình rồi gửi trực tiếp cho Tạ Kỳ Xuyên.

Trong lúc chờ đợi tin nhắn, Lâm Thanh nằm dài trên sô pha nhàn nhã ăn dâu tây. Nhưng có người lại không thoải mái như Lâm Thanh.

Trong phòng họp, giám đốc quản lý thị trường đang nơm nớp lo sợ xem qua tài liệu đã chuẩn bị cho cuộc họp.

Anh cho rằng báo cáo lần này hoàn toàn không có bất kỳ sai sót, nhưng Tạ Kỳ Xuyên đột nhiên hỏi về số liệu từ tháng 4 năm ngoái. Ai có thể nhớ được điều này?.

Những người khác cũng không dám thả lỏng, sợ Tạ Kỳ Xuyên ngồi ở phía trước đột nhiên nổi giận, giận chó đánh mèo lên họ.

Đúng lúc này, điện thoại của ai đó rung lên mấy lần. Mọi người nhìn nhau, tìm kiếm kẻ xui xẻo nào sẽ trực tiếp nhận phát súng từ Tạ Kỳ Xuyên.

Khi Tạ Kỳ nghe thấy âm thanh đầu tiên, hắn cau mày khó chịu. Sau khi nhận thấy màn hình điện thoại của mình trên bàn sáng lên, hắn cầm lấy.

Lâm Thanh: [Photo.jpg]

Lâm Thanh: [Photo.jpg]

Lâm Thanh: [Dì Chu đã giúp em xử lý vết thương, em cho anh xem.]

Trong ảnh, ngón tay của Lâm Thanh lấm lem vài vết nâu, khiến bàn tay cậu càng trắng hơn. Nhưng, ai muốn xem?.

Tạ Kỳ Xuyên đặt điện thoại xuống, liếc nhìn giám đốc quản lý thị trường đang đứng trước tấm rèm.

"92,7%."

Sau khi nghe điều này, giám đốc quản lý thị trường chợt nhận ra trong lòng phun tào: Thế mà lại có người nhớ kỹ dữ liệu từ tháng 4 năm ngoái. Đây có phải là robot không?.

Tuy nhiên, anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: "Đúng, là 92,7%."

"Phương án của cậu sửa lại, chiều nay giao cho tôi." Tạ Kỳ Xuyên đứng dậy, bình tĩnh nói:

"Cuộc họp kết thúc."

Lâm Thanh đã ăn hết đĩa dâu tây nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời từ Tạ Kỳ Xuyên. Có lẽ công việc bận quá chăng.

Ngáp một cái, Lâm Thanh xoay người nằm trên sô pha ngủ thϊếp đi. Khi cậu tỉnh lại, thì đã gần mười một giờ.

Lâm Thanh đứng dậy vươn vai, phát hiện cái bụng căng phồng của mình. Bây giờ đã phẳng trở lại, cậu nhéo nhéo phần thịt trên bụng, không biết có thể hấp thu được bao nhiêu.

Ăn trưa xong, Lâm Thanh đi dạo một vòng trong nhà, tiêu hóa thức ăn, nhìn nhìn xung quanh làm quen với cách bố trí.

Có một nhà ấm trồng hoa được xây bên cạnh biệt thự. Vì chị gái của Tạ Kỳ Xuyên thích vẽ hoa. Cha của Tạ Kỳ Xuyên đã đặc biệt xây nó cho con gái của mình, để con gái ông có thể quan sát hoa nở bất cứ lúc nào.

Bên cạnh là sân bóng rổ, lưới có vẻ ngắn hơn bình thường một chút. Lâm Thanh có lẽ đã nhớ bố cục của tầng một và tầng hai nên trực tiếp đi lên tầng ba.

Nói một cách logic, căn phòng trên tầng ba đã gần hai mươi năm không có người ở. Lâm Thanh vốn tưởng rằng nơi đây sẽ rất vắng vẻ, thậm chí ảm đạm, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.

Điều đầu tiên đập vào mắt cậu là một căn phòng khách trên tường treo bức chân dung gia đình năm người. Có vẻ như nó được chụp vào năm xảy ra vụ tai nạn, trông giống với bức ảnh trong album dì Chu đưa cho cậu.

Có vài bức tranh treo ở hành lang, có lẽ là do chị của Tạ Kỳ Xuyên vẽ. Sau khi tham quan xong, Lâm Thanh trở lại phòng khách. Cậu nhấc điện thoại lên thì phát hiện không có bất kỳ tin nhắn trả lời từ Tạ Kỳ Xuyên.

Buổi chiều, thư ký giao cà phê cho Tạ Kỳ Xuyên như thường lệ. Tạ Kỳ Xuyên do dự cầm ly cà phê lên. Mặc dù đêm qua hắn có thức dậy một lần nhưng hắn đã ngủ tổng cộng gần năm tiếng. Liệu tách trà của Lâm Thanh thực sự có tác dụng?.

Khi nhắc đến trà, hắn liền nhớ đến Lâm Thanh liền cảm thấy khó chịu. Tạ Kỳ Xuyên vuốt nhẹ lông mày, một hơi uống hết cà phê.

Sau một thời gian, giám đốc quản lý thị trường đã gửi một bản kế hoạch khác. Tạ Kỳ Xuyên đẩy ghế ra sau, giơ cao bản kế hoạch lên rồi lật từng trang.

Giám đốc thị trường nhìn động tác chậm rãi của Tạ Kỳ Xuyên, lo lắng đến mức muốn giúp hắn lật đến trang cuối cùng.

Sau năm phút dài như cả năm, cuối cùng Tạ Kỳ Xuyên cũng đóng tập tài liệu lại, giám đốc thị trường sẵn sàng đón nhận cơn bão chỉ trích ác độc từ Tạ Kỳ Xuyên.

Trùng hợp thay, điện thoại của Tạ Kỳ Xuyên lại rung lên vài lần.

Lâm Thanh: [Photo.jpg]

Lâm Thanh: [Em đã dán lại hình nhân gỗ bị vỡ, anh xem có lợi hại không.]

Trong ảnh, hình nhân gỗ do mẫu thân Tạ Kỳ Xuyên làm không hề có dấu hiệu bị gãy, chỉ là bên cạnh...

Khác với ba tin nhắn lúc sáng chẳng đi đến đâu, tin nhắn lần này của Lâm Thanh vừa gửi đi đã nhận được hồi âm.

Kim chủ: [Cái kia xấu quá, đừng ghép lại với nhau.]