Chương 3

Tuy nhiên, Lâm Thanh không để tâm đến chuyện này. Cậu chỉ nghĩ rằng nguyên chủ có thể đã học được một số thủ thuật gây rối mới ở bên ngoài trong vài ngày qua.Đánh giá từ cuộc điều tra trước đó của Lâm Thanh, nguyên chủ là phú nhị đại thế hệ thứ hai, giàu có hư hỏng điển hình. Ngay cả cha mẹ của nguyên chủ cũng đã từng nói rằng họ không thể kiểm soát được nguyên chủ nữa.

Đã chậm trễ thời gian, Tạ Kỳ Xuyên hơi cong ngón trỏ, đẩy cặp kính gọng vàng lên, bật lại micro và camera:

"Tiếp tục."

Nhìn thấy Tạ Kỳ Xuyên với khuôn mặt nghiêm túc xuất hiện trở lại trước ống kính, cấp dưới của hắn đang bàn tán sôi nổi trước đó bắt đầu hoàn hồn, nín thở hồi hộp tiếp tục công việc.

Lâm Thanh đóng cửa thư phòng lại, làm động tác cổ vũ.

Đánh giá hành động vừa rồi, cậu cảm thấy Tạ Kỳ Xuyên cũng không đáng sợ như cậu nghĩ. Vì cuộc hôn nhân giữa nguyên chủ và Tạ Kỳ Xuyên đã được đóng ván thành thuyền, sao cậu không thuận nước đẩy thuyền, giả vờ ngoan ngoãn để cho hắn xem. Khi diễn xuất của cậu đã đạt đến đỉnh cao.

Lâm Thanh thu hồi vẻ mặt vui vẻ, cụp mắt xuống, mím môi đi xuống lầu.

"Mọi chuyện thế nào rồi Tiểu Thanh? Ngài ấy có uống trà không?".

Lâm Thanh đưa tách trà cho dì Chu. Nhìn thấy tách trà trống rỗng, dì Chu vui vẻ nói:

"Tốt lắm Tiểu Thanh, con đã thành công thuyết phục ngài ấy uống nó."

Lâm Thanh vẫn im lặng, dì Chu chợt nhận ra có gì đó không ổn. Trước sự tra hỏi của dì Chu, Lâm Thanh đã nói ra sự thật về tình hình bên trong.

Dì Chu biết Tạ Kỳ Xuyên và Lâm Thanh kết hôn vì công việc, nhưng bà không biết mục đích thực sự của Tạ Kỳ Xuyên. Khi biết Tạ Kỳ Xuyên sắp kết hôn, bà rất mừng: Cuối cùng cũng có người chăm sóc cho Kỳ Xuyên.

Nhưng mấy ngày trước khi Lâm Thanh chuyển đến, bà phát hiện Lâm Thanh cả ngày chỉ làm bốn việc: ăn, uống, nhậu nhẹt và chơi bời.

Đêm trước chuyến công tác của Lâm Thanh, thừa dịp trong nhà chỉ có một mình. Lâm Thanh đã mời một nhóm bạn bè đến nhà uống rượu.

Tuy nhiên, sau khi đi công tác trở về, Lâm Thanh đột nhiên thấy đổi, trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều so với lần bài xích kết hôn cùng Tạ Kỳ Xuyên, giờ đây bà đã hiểu.

"Đúng rồi!!!." Dì Chu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kéo Lâm Thanh đến một cái tủ trong phòng khách, từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp gỗ, chỉ nhìn qua cũng biết nó có giá trị không nhỏ.

"Dì nghĩ Kỳ Xuyên không cố ý nói với con như vậy, phỏng chừng là bởi vì cái này."

Lâm Thanh nhớ trong cuốn sách có viết, nguyên chủ đã đập vỡ di vật của mẹ Tạ Kỳ Xuyên trước khi đi công tác, sau đó rời đi mà không hề nói một lời xin lỗi.

Lâm Thanh vốn tưởng vật bị đập vỡ là một loại ngọc hoặc sứ quý giá nào đó, nhưng sau khi dì Chu mở hộp ra, cậu phát hiện bên trong có một tượng gỗ nhỏ.

"Phu nhân hàng năm đều làm một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ để làm quà tặng cho ba đứa con của mình vào ngày sinh nhật. Kỳ Xuyên nhận được món quà này khi ngài ấy 12 tuổi, và không lâu sau đó..."

Lâm Thanh nhặt tượng gỗ nhỏ lên thì phát hiện đó là một cậu bé mập mạp, có chút giống với Tạ Kỳ Xuyên khi còn nhỏ.

Nhìn đi nhìn lại, Lâm Thanh hỏi: "Dì Chu, dì có bức ảnh nào của Kỳ Xuyên năm mười hai tuổi không?".

"Có, con muốn ảnh chụp để làm gì?".

Lâm Thanh nhéo nhéo khuôn mặt mập mập của tượng gỗ, thần bí nói:

"Bí mật ạ."

Thím Chu nhanh chóng lấy ra một cuốn album ảnh, Lâm Thanh chọn ra bức ảnh mà cậu thích nhất. Trong ảnh, Tạ Kỳ Xuyên tóc ướt, quần áo cũng ướt, trong tay cầm súng nước, đứng trên bãi cỏ mỉm cười vui vẻ.

Làm thế nào mà một cậu bé vui vẻ, đáng yêu như vậy sau khi lớn lên lại trở nên lạnh lùng và độc miệng a?. Lâm Thanh dùng ngón tay chọc chọc vào ảnh của Tạ Kỳ Xuyên sau đó đi thẳng vào nhà kho.

Tạ Kỳ Xuyên vẫn đang làm việc trong thư phòng, mãi đến bữa tối mới xuống lầu.

Cơm ăn được một nửa, Tạ Kỳ Xuyên mới nhớ tới sự tồn tại của Lâm Thanh.

"Cậu ấy đâu rồi?"

Dì Chu lại múc thêm một bát cơm đặt trước mặt Tạ Kỳ Xuyên: "Tiểu Thanh đang ở trong nhà kho."

“Cậu ấy làm gì trong nhà kho?”

Dì Chu bắt chước thái độ của Lâm Thanh, đáp:

"Đó là bí mật".

Hai người này ở nhà đều đã thay đổi. Tạ Kỳ Xuyên bất đắc dĩ bưng bát lên: "Để mắt đến cậu ấy một chút, đừng để cậu ấy phá nhà."

Lâm Thanh mãi đến rạng sáng mới về phòng ngủ. Cậu híp híp mắt cởϊ qυầи áo, vén chăn lên rồi ngủ thϊếp đi.

Có lẽ bởi vì đột nhiên đổi giường, Lâm Thanh ngủ không yên giấc, khi cậu đột nhiên tỉnh lại, thì trời đã sáng.

Cậu vội vội vàng vàng vọt vào nhà vệ sinh sau đó chạy nhanh đến tủ quần áo. Không đến ba phút, liền đem chính mình thu thập sạch sẽ, hận không thể mở cửa phòng trực tiếp phóng xuống lầu.

Trước khi ra ngoài, cậu không quên tìm thứ gì đó để đưa cho Tạ Kỳ Xuyên từ đống quần áo dưới đất.

Lâm Thanh bước ba bước rồi hai bước, giống như con thỏ nhảy đến phòng bếp tìm ăn. Sau đó hét lên một chuỗi tên của Tạ Kỳ Xuyên: "Kỳ Xuyên, Kỳ Xuyên, Kỳ Xuyên..."

Nhưng dì Chu là người duy nhất có mặt trong bếp. Bà đang dọn dẹp bộ đồ ăn đã qua sử dụng, có vẻ như Tạ Kỳ Xuyên đã ăn xong bữa sáng và đi làm.

"Dì Chu, Kỳ Xuyên đã đi rồi ư?"

Dì Chu chưa kịp trả lời, Lâm Thanh đã nghe thấy giọng nói của Tạ Kỳ Xuyên từ phía sau lưng:

"Cậu đang gọi hồn à?".

Lâm Thanh quay lại nhìn thấy Tạ Kỳ Xuyên từ ngoài cửa đi đến. Hắn mặc bộ vest đen, đeo cà vạt sọc đen vàng. Tóc hắn được vén lên, để lộ vầng trán mịn màng.

"Anh, anh, anh..." Lâm Thanh nhất thời không nói nên lời, nửa ngày cũng chưa nói ra một câu hoàn chỉnh.

Tạ Kỳ Xuyên vốn chuẩn bị đến công ty, nhưng trước khi đi hắn phát hiện mình để quên một số giấy tờ, liền quay lại.

"Sao cậu lại lắp bắp?".

Nhìn thấy bóng lưng cao to, chân dài của Tạ Kỳ Xuyên bước lên cầu thang, Lâm Thanh hoàn thành điều mà mình còn chưa nói ra trong đầu:

"Kỳ Xuyên thật đẹp trai, hehe."

Đầu ngón tay đau nhức khiến Lâm Thanh tỉnh táo lại, đuổi theo người lên lầu. Đến góc cầu thang, tình cờ gặp Tạ Kỳ Xuyên đang cầm tài liệu đi xuống lầu.

Lâm Thanh kiêu ngạo giống như tên cướp chặn đường, dang rộng hai tay.

"Cậu làm gì vậy? Tính cướp bóc ai?"

"Cái này là cho anh nha." Lâm Thanh từ trong túi móc ra một người gỗ nhỏ, cầm ở trong lòng bàn tay đưa cho Tạ Kỳ Xuyên, chân thành nói:

"Thực xin lỗi, trước đây là em không đúng. Lẽ ra không nên đưa những người đó về nhà, em cũng không nên trốn tránh khi phạm sai lầm."

Nói xong, Lâm Thanh giơ hai tay lên trời, đồng thời cong lưng cúi đầu trước Tạ Thất Xuyên:

"Đây là em tự làm, hy vọng anh có thể tha thứ cho em."

Trước khi xuyên thư, Lâm Thanh bởi vì đóng phim, đã học với một bậc thầy điêu khắc gỗ một thời gian. Nhưng cậu chỉ tìm hiểu một chút về nó, nên không thể so sánh được với những tác phẩm khắc gỗ của mẹ Tạ Kỳ Xuyên, một nghệ sĩ tài năng làm ra.

Tạ Kỳ Xuyên đứng ở bậc thang, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là ngón tay của Lâm Thanh, thứ hai chính là tiểu hình nhân gỗ này.

Đầu ngón tay của Lâm Thanh đỏ bừng, nhất là ở bàn tay phải, đầu ngón tay đều bị trầy da. Trên ngón cái và ngón trỏ của bàn tay trái vẫn còn những vết xước đỏ, còn có những vết sẹo sưng tấy nhỏ.

Về phần chạm khắc, nhìn tổng thể có chút thô ráp. Hắn do dự một lúc lâu mới có thể nhìn thấy bóng của chính mình trên mặt tiểu hình nhân gỗ.

Hồi lâu không thấy Tạ Kỳ Xuyên lên tiếng, Lâm Thanh đứng thẳng người, bước về phía Tạ Kỳ Xuyên một bước.

Nhìn đầu ngón tay sắp chạm vào ngực mình, Tạ Kỳ Xuyên bước sang bên trái một bước, trực tiếp nhấc chân đi xuống lầu, trước khi rời đi, nhẹ nhàng nói:

"Quá xấu."