Lâm Thanh suy nghĩ một hồi, cậu cũng vừa ăn xong mì trong bát. Dì Chu đứng một bên nhìn, như muốn hỏi xem cậu có muốn ăn thêm không.
"Dì Chu, cho cháu thêm một bát nữa."
Dì Chu ngạc nhiên khi thấy sức ăn của Lâm Thanh đột nhiên tăng lên, dì Chu hỏi lại:
“Thêm một bát ư?”.
"Dạ, một bát nữa." Lâm Thanh chớp chớp mắt, ánh mắt trong suốt tươi cười:
"Dì Chu, dì nấu mì ngon quá."
Lâm Thanh nhìn kỹ dáng vẻ không trang điểm của nguyên chủ, phát hiện cậu rất giống nguyên chủ. Chiều cao cũng tương đương nhau, khoảng gần 1m8.
Chỉ là vóc dáng chênh lệch có chút lớn. Toàn bộ cơ bắp săn chắc của cậu đã biến thành da bọc xương, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể đẫy ngã. Điều đặc biệt, phần má và mông nhiều thêm một chút thịt mềm mềm nên ít nhất nhìn trông không đáng sợ.
Thím Chu nhanh chóng múc đầy tô mì lần nữa:
"Tiểu Thanh, con gầy quá, ăn nhiều thêm một chút."
Lâm Thanh mỉm cười với dì Chu rồi tiếp tục ăn.
Một lúc sau, liếc qua khóe mắt, cậu nhìn thấy dì Chu đang mang một tách cà phê ra ngoài. Hình như là đưa cho Tạ Kỳ Xuyên.
Trong tiểu thuyết, chất lượng giấc ngủ của Tạ Kỳ Xuyên rất đáng lo ngại. Hắn chỉ có thể ngủ được ba hoặc bốn tiếng mỗi đêm. Điều này dẫn đến bên người hắn luôn có một cổ lệ khí thù địch quanh quẩn xung quanh.
Giờ nghĩ lại, giống một cơn giận dữ cuồng nộ vì thiếu ngủ. Ngoài ra, Tạ Kỳ Xuyên luôn bận rộn công việc mỗi ngày nên buổi chiều phải dùng cà phê để nâng cao tinh thần.
Nếu chu kỳ này cứ lặp đi lặp lại, thật sự có thể ngủ ngon ư?.
Lâm Thanh uống hai ba ngụm canh còn lại. Sau đó dùng khăn giấy lau miệng, đứng dậy nhanh chóng ngăn cản dì Chu.
"Dì Chu, đợi đã."
Lâm Thanh đưa hộp giấy trong tay cho dì Chu vội vàng nói:
"Lúc đi công tác ghi hình con có gặp một vị bác sĩ đông y, nhờ ông ấy kê một loại trà giúp ngũ ngon, uống cái này tốt hơn uống cà phê."
Dì Chu mở ra xem, thở dài nói:
“Trước đây dì cũng đã từng nhờ một bác sĩ đông y kê đơn loại trà này, nhưng ngài ấy không chịu uống, dì cũng không thể làm gì được.”
"Dì Chu, dì cứ nấu đi, lát nữa con sẽ mang lên thuyết phục anh ấy."
Loại trà này khá giống trà bình thường, nhưng Lâm Thanh đã đặc biệt yêu cầu bác sĩ đông y thêm một ít đường vào.
Cậu tin chắc Tạ Kỳ Xuyên nhất định sẽ uống nó.
Lâm Thanh cầm tách trà dì Chu pha sẵn, sau đó đi tìm thư phòng của Tạ Kỳ Xuyên dựa theo trí nhớ của nguyên chủ.
Cậu lén lút áp tai vào cửa, cố gắng nghe ngóng bên trong. Nhưng cánh cửa được cách âm quá tốt, cậu không nghe thấy gì.
Quên đi, giờ phải mau mau gõ cửa thôi.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tạ Kỳ Xuyên tưởng dì Chu nên nói thẳng:
"Mời vào."
Lâm Thanh tay trái cầm tách trà, tay phải ấn vào tay nắm cửa, từ sau cánh cửa chậm rãi bước vào. Tạ Kỳ Xuyên đang làm việc bên máy tính, đeo cặp kính gọng vàng, càng nhìn càng thấy lạnh lùng.
Trước đây Lâm Thanh từng gặp rất nhiều người khó hòa hợp vì ngoại hình, nhưng Tạ Kỳ Xuyên là người đầu tiên khiến cậu cảm thấy căng thẳng.
"Chồng ơi, em mang trà đến cho anh nè."
Tạ Kỳ Xuyên không ngờ người bước vào là Lâm Thanh, cũng không ngờ cậu lại dùng giọng điệu đó với hắn.
Nhưng có một điều may mắn là vừa rồi hắn ở phòng khách nghe thấy Lâm Thanh gọi hắn là "lão công". Ít nhất lỗ tai hắn vẫn nghe rõ bình thường.
Phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của cấp dưới trong màn hình, Tạ Kỳ Xuyên bình tĩnh tắt micro và camera.
Từ lúc vào tới giờ, Lâm Thanh đều không nghe thấy Tạ Kỳ Xuyên nói chuyện.
Chẳng lẽ hắn có bệnh gì muốn giấu à? Chắc là không đâu?.
Lâm Thanh cẩn thận đặt tách trà vào tay Tạ Kỳ Xuyên, đồng thời cẩn thận quan sát khuôn mặt của Tạ Kỳ Xuyên.
Cậu thầm thở dài trong lòng: Đúng như cậu nghĩ, nhân vật chính công-Tạ Kỳ Xuyên rất đẹp trai nha.
Tạ Kỳ Xuyên thờ ơ chớp mắt, lông mi dài đến mức suýt dính vào tròng kính.
Thật dài nha.
Trong lúc Lâm Thanh đang suy nghĩ miên mang, cậu nghe thấy Tạ Kỳ Xuyên bất đắc dĩ nói:
"Cậu có biết tôi đang tổ chức cuộc họp qua video không?".
"Ah?"
Chẳng phải mọi người đều nghe thấy cậu gọi Tạ Kỳ Xuyên là "chồng ơi" sao?.
Liệu hiện tại cậu sẽ bị diệt khẩu phải không?.
Nhưng Lâm Thanh rất nhanh liền bình tĩnh lại, bởi vì cuốn tiểu thuyết này được nhà xuất bản kiểm duyệt rất nghiêm ngặt. Nhân vật chính không thể làm những việc phi pháp hoặc phạm pháp.
Cùng lúc đó, Tạ Kỳ Xuyên cũng yên lặng nhìn Lâm Thanh.
Lúc nãy ở phòng khách đứng khá xa không nhìn thấy rõ. Lúc này Lâm Thanh ở gần như vậy, hắn cảm thấy hai mắt Lâm Thanh thật sáng lung linh. Dù đã gặp Lâm Thanh hai ba lần nhưng luôn thường xuyên trang điểm đậm, che đi đường nét khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt to tròn, chóp mũi thẳng nho nhỏ, đôi môi đỏ mọng. Đây là lần đầu tiên Tạ Kỳ Xuyên nhìn rõ nét mặt của Lâm Thanh.
Nhưng Lâm Thanh còn quá nhỏ, giống như một đứa trẻ mới lớn, mọi chuyện trong lòng đều hiện rõ lên trên mặt.
"Cậu có thể đi ra ngoài." Tạ Kỳ Xuyên nhìn về phía cửa, ra hiệu Lâm Thanh nhanh chóng đi ra ngoài.
Lâm Thanh vẫn bất động, đưa tay đẩy chén trà về phía Tạ Kỳ Xuyên: "Em muốn thấy anh uống một chút, mới rời đi.".
Tạ Kỳ Xuyên còn có một số việc chưa làm xong, hắn hiện tại không muốn cùng Lâm Thanh dây dưa. Đến khi mở nắp ra, hắn mới phát hiện đó là một tách trà.
"Sao không phải là cà phê?".
Trà vừa pha có mùi đắng. Tạ Kỳ Xuyên chỉ ngửi được một lúc rồi cau mày đẩy tách trà đi.
"Chờ một chút." Lâm Thanh thấy vậy liền nhanh chóng ngăn cản động tác của Tạ Kỳ Xuyên.
"Anh có thể thử, hoặc là uống một ngụm nhỏ."
Tạ Kỳ Xuyên không động đẩy nữa, thay vào đó nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm cổ tay mình.
Bàn tay nhỏ đến mức trông như thể có thể bẻ gãy dễ dàng. Tạ Kỳ Xuyên nhịn không được đẩy tay Lâm Thanh ra, đồng thời đè nén cơn tức giận.
May mắn, lần này Lâm Thanh phản ứng rất nhanh, thấy Tạ Kỳ Xuyên sắp tức giận, vội vàng cầm tách trà lên. Hai mắt to tròn mong chờ nhìn về phía Tạ Kỳ Xuyên.
Tạ Kỳ Xuyên liếc nhìn chất lỏng màu nâu trong tách trà, nhắm mắt uống một ngụm.
Khác với vị đắng và nồng như hắn tưởng tượng, nó thực sự mang lại cảm giác sảng khoái ngọt ngào trong miệng.
Hắn nhấp thêm một ngụm, nhanh chóng uống hết trà mà không hề nhận ra. Lâm Thanh thấy vậy, quả thực đã đoán đúng.
Trong sách có nhắc đến Tạ Kỳ Xuyên thích ăn ngọt. Khi đó, Lâm Thanh cũng cười nhạo hắn quá nữ tính, cho nên rất có ấn tượng. Trà dì Chu chuẩn bị trước đó chắc chắn không có vị ngọt nên Tạ Kỳ Xuyên không uống.
Cậu không ngờ một người đàn ông 32 tuổi lại mất bình tĩnh vì trà không ngọt.
"Cậu không cần phải làm như vậy để lấy lòng tôi. Nếu tôi đã đồng ý kết hôn cùng cậu, tôi sẽ không hối hận.".
Nếu không phải muốn thu được chứng cứ, Tạ Kỳ Xuyên sẽ không nguyện ý kết hôn cùng với con trai của nghi phạm sát nhân.
Lâm Thanh cúi đầu, "Em cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ là muốn đối xử tốt với anh." Nói xong, cậu cầm tách trà rời đi. Giọng nói run run nghe như bị bóp nghẹt, ai cũng có thể nghe thấy tâm trạng buồn bã của chủ nhân giọng nói.
"Đợi đã".
Đôi mắt của Lâm Thanh sáng ngời lên khi nghe thấy giọng của Tạ Kỳ Xuyên. Có lẽ nào hắn đã cảm động? Xem ra bá tổng lạnh lùng độc tài này không quá khó ở chung.
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Thanh đầy mong đợi nhìn Tạ Kỳ Xuyên.
"Khi gọi tôi, hãy đổi cách xưng hô".
"Hả?" Lâm Thanh nghiêng đầu, trên mặt hiện đầy vẻ thất vọng.
"Em nên gọi anh là Kỳ Xuyên? Anh trai? Hay là...chú?"
Tạ Kỳ Xuyên bất lực dùng tay đỡ trán. Lâu lắm rồi hắn mới thấy có người dám nói chuyện với hắn như thế này:
“Gọi tên tôi là được.”
"Được rồi, Kỳ Xuyên." Lâm Thanh nhìn thấy Tạ Kỳ Xuyên trên trán nổi đầy gân xanh, nhanh chóng bỏ chạy.