Chương 1

Buổi chiều, chiếc taxi màu cam đổ ngoài tiểu khu dân cư. Vì taxi không thể vào khu dân cư nên Lâm Thanh đành phải kéo vali đi bộ vào trong.

Cây xanh và cảnh quan trong khu dân cư rất đẹp, có một hồ nước nhân tạo bằng đá phun sương mù bồng bềnh, thu hút sự chú ý của Lâm Thanh

Lúc này Lâm Thanh nghe thấy tiếng xe đến gần, cậu quay đầu nhìn lại thì phát hiện đó là một chiếc xe Cullinan màu đen.

Cửa sổ phía sau xe được hạ xuống một nửa, một người đàn ông đang ngồi bên trong. Theo quan điểm của Lâm Thanh, lông mày của người đàn ông này dài đến tận thái dương, mũi cao thẳng, nhưng đôi mắt lại cụp xuống, không biết hắn trông như thế nào.

Đột nhiên, người đàn ông dường như chú ý đến ánh mắt của cậu, ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh.

Lâm Thanh nhướng mày, tự tin chào hỏi:"Chào anh."

Người đàn ông cau mày nhìn đi chỗ khác.

"Hình như là Lâm thiếu gia, ngài có muốn hộ tống cậu ấy đi một đoạn không?" Tài xế hỏi.

"Không cần." Người đàn ông trả lời rồi nâng cửa sổ lên.

Lâm Thanh không nhận được phản hồi, ngược lại thở dài: Quả nhiên là thế giới trong tiểu thuyết, ngày đầu tiên vào trong sách gặp được một nam nhân đẹp trai như vậy, chỉ là không biết nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này trông như thế nào.

Lâm Thanh tìm thấy ngôi nhà của nhân vật chính công dựa trên vị trí được mô tả trong tiểu thuyết, cậu bước vào nhà một cách dễ dàng.

Một người phụ nữ trung niên đang dọn dẹp phòng khách, nghe thấy tiếng động từ cửa phát ra, phát hiện Lâm Thanh đã trở lại, liền cung kính nói: "Lâm thiếu gia mừng cậu về nhà."

Lâm Thanh cười nói: "Được rồi, dì Chu, con đã trở về."

Dì Chu nghe giọng điệu của Lâm Thanh không còn kiêu ngạo như trước cảm thấy vô cùng bất ngờ. Ánh mắt rơi vào chiếc vali bên cạnh Lâm Thanh, dì Chu hỏi:

"Lâm thiếu gia, trước khi cậu rời đi đã nói với tôi sẽ không về trong thời gian dài mà?"

"Công việc hoàn thành trước thời hạn nên con trở về sớm hơn."

Dì Chu: “Vậy tôi sẽ mang hành lý lên lầu.”

Lâm Thanh xỏ dép đi vào trong, cậu lập tức nhìn thấy người đàn ông vừa ngồi trên xe lúc nãy đang cầm cốc rót nước trong bếp.

Chẳng lẽ người đàn ông này là... Lâm Thanh trong lòng có dự cảm không tốt.

Người đàn ông cầm cốc nước đi ngang qua phòng khách, cũng không thèm nhìn Lâm Thanh.

Lâm Thanh tiến lên hai bước, ngập ngừng gọi:"Lão công." Giọng nói trong trẻo có chút mềm mại.

Nếu Lâm Thanh đoán không lầm thì người đàn ông này chính là Tạ Kỳ Xuyên, nhân vật chính trong tiểu thuyết.

Tạ Kỳ Xuyên sửng sốt khi nghe thấy Lâm Thanh xưng hô với mình. Hắn đứng bất động nhìn nhìn, sau khi xác nhận Lâm Thành đang nói chuyện với mình, hai lông mày liền nhíu lại.

Người trước mặt hắn đang mặc một chiếc áo sơ mi giản dị màu trắng phối cùng quần jean màu xanh. Mái tóc xoăn đen tự nhiên của Lâm Thanh trông rất nghịch ngợm đáng yêu, khuôn mặt tươi tắn trong sáng, không cần phải trang điểm.

Lâm Thanh nhìn thấy Tạ Kỳ Xuyên cau mày, cậu nghĩ nghĩ hiện tại gọi "lão công" tiến triễn có phải hay không quá nhanh a. Suy cho cùng, trong nguyên tác, Tạ Kỳ Xuyên cau mày có nghĩa là hắn không vui. Chỉ cần hắn lộ ra biểu tình như vậy thì sẽ có người đau khổ.

Tuy nhiên, Tạ Kỳ Xuyên có vẻ không thích nguyên chủ lắm, hắn thậm chí không thèm nói gì, trực tiếp đi thẳng lên lầu.

Lâm Thanh chán nản ngồi trên sô pha, yên lặng suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Dì Chu đi xuống lầu tiếp tục dọn dẹp. Một lúc sau, bà nghe thấy bụng của Lâm Thanh kêu lên.

"Lâm thiếu gia, cậu chưa ăn gì sao? Tôi liền đi nấu cho cậu, cậu muốn ăn gì?"

"Chỉ cần làm một bát mì thôi ạ" Lâm Thanh ôm bụng nói:

"Dì Chu, dì gọi con là Tiểu Thanh được không ạ. Đừng gọi là Lâm thiếu gia nghe có vẻ xa lạ quá."

"Được." Dì Chu gật gật đầu.

Cậu nhớ trong nguyên tác, sau khi nguyên chủ chuyển đến đây, bởi vì dì Chu đôi khi quên gọi nguyên chủ là Lâm thiếu gia, nguyên chủ liền tức giận ầm ĩ mắng chửi.

Dì Chu mặc dù chỉ là quan hệ công việc với Tạ Kỳ Xuyên nhưng bà là một trong số ít người thực sự đối tốt với nguyên chủ.

Tương tự, Tạ Kỳ Xuyên cũng kính trọng dì Chu. Nếu cậu muốn lấy được chú ý của Tạ Kỳ Xuyên thì thái độ của cậu với dì Chu nhất định phải thay đổi.

Chẳng bao lâu sau, một tô mì nóng được bưng đến cho Lâm Thanh, bên trên có mấy khối thịt bò và hai loại rau.

Cậu sáng nay mở mắt vẫn chưa ăn cơm. Khi nhìn thấy sợi mì thơm phức, cậu cử động ngón tay, thổi thổi vài hơi sau đó nuốt từng ngụm lớn.

Nhìn tư thế ăn uống của Lâm Thanh, dì Chu sợ cậu bị nghẹn vội vàng khuyên nhủ:

“Ăn từ từ, còn rất nhiều trong bếp.”

“Dạ” Lâm Thanh nhai miếng thịt bò, xua xua tay tỏ ý đã hiểu.

Lâm Thanh không ăn cơm cũng có nguyên nhân, cậu vừa mở mắt liền phát hiện bản thân đã xuyên sách, không nghĩ đến việc lấp đầy bụng trước.

Trước khi xuyên sách, cậu đang quay phim ở trường quay.

"Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, 1..2..3 action!"

Cậu hăng hái quay cảnh hành động, Lâm Thanh mặc trang phục cổ trang màu trắng, tay phải cầm kiếm. Mặc dù bị treo lơ lửng trên không trung với những sợi dây buộc ở thắt lưng nhưng cậu vẫn có thể thực hiện nhiều động tác khó khác nhau.

Ngay khi thực hiện toàn bộ các động tác, Lâm Thanh đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ tênh không trọng lượng, sau đó nhanh chóng ngã xuống. Bên tai nghe thấy một trận âm thanh ồn ào hỗn độn, cậu hoàn toàn bất tỉnh.

Khi tỉnh lại lần nữa, Lâm Thanh phát hiện mình nằm trên giường trong khách sạn, hai tay đang hướng về đầu giường, tựa hồ đang muốn với lấy thứ gì đó.

Trên bàn cách đó không xa có mấy bình rượu rỗng. Lâm Thanh liếc nhìn, phát hiện đều là rượu có nồng độ cồn cao.

Cậu kéo quần áo lên ngửi ngửi, suýt nữa ngất đi vì rượu.

"Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?".

Lâm Thanh từ trên mặt đất đứng lên, ở đầu giường lục lọi một hồi, cuối cùng dưới gối tìm được một hộp thuốc hổ trợ tim cấp tốc.

Cậu còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì ngoài cửa đã có người mở ra:

"Lâm lão sư, thầy dậy rồi à? Đã đến giờ trang điểm rồi."

Sau một hồi choáng váng, Lâm Thanh đã hiểu được tình cảnh của mình.

Cậu đã xuyên đến một cuốn sách tiểu thuyết.

Cậu nhớ khi cậu ở trường quay vì phải luôn chờ đợi cảnh quay, thỉnh thoảng cậu sẽ đọc tiểu thuyết để gϊếŧ thời gian. Cuốn tiểu thuyết này được trợ lý giới thiệu cho cậu.

Lúc đó trợ lý đã nói gì?.

"Thanh ca, trong cuốn tiểu thuyết này có một nhân vật tên giống hệt anh, anh có muốn đọc thử không? Nếu một ngày nào đó anh thật sự xuyên sách, anh sẽ có bàn tay vàng."

Miệng quạ đen thực sự trở thành sự thật.

Đáng tiếc nhân vật Lâm Thanh trong sách chỉ là một pháo hôi đỡ đạn.

Vai chính công sau khi điều tra ra được chân tướng cái chết của cha mẹ và anh trai hắn, nhân vật chính công cùng nguyên chủ liên hôn hợp tác thương nghiệp. Không lâu sau, nhân vật chính thụ xuất hiện, Lâm Thanh bị buộc phải ly hôn với nhân vật chính công. Sau đó nhận được tiền bồi thường và hết đất diễn.

Cha không yêu cậu, mẹ cũng không yêu cậu, chẳng bao lâu nữa chồng cậu cũng sẽ đá cậu ra đường.

Nguyên chủ này thật sự đáng thương, không hổ là nhân vật pháo hôi đỡ đạn cho nhân vật chính.

Tuy nhiên, làm pháo hôi cũng có chỗ tốt của nha, chỉ cần nhân vật chính thụ xuất hiện, nhân vật chính công nhận ra mình thích nhân vật chính thụ thì cậu sẽ được tự do.

Trong khoảng thời gian này, cậu có thể tăng thêm thiện cảm với Tạ Kỳ Xuyên, cố gắng kiếm thật nhiều tiền hơn sau khi ly hôn. Dù sao thì cậu cũng là người có thể đạt được danh hiệu "Ảnh đế xuất sắc nhất", Lâm Thanh rất tự tin về điều đó.

Tuy nhiên, cuốn sách mà cậu đọc không đề cập đến việc nguyên chủ mắc bệnh tim. Hai ngày nữa cậu phải đến bệnh viện kiểm tra. Không nhận được tiền bồi thường nhưng phải bảo toàn tính mạng.