Chương 5: Tên ăn hại ở thập niên 70

Thẩm Kiến Quốc đúng là bệnh viện đã cầu hôn Hạ An An, Hạ An An cũng đã đồng ý, nhưng loại chuyện này tự nhiên không thể nói ra bên ngoài, nếu không đối với thanh danh đều không tốt.

“Lúc An An rơi xuống nước là tình huống khẩn cấp, làm thế nào bởi vì loại chuyện này mà An An phải gả cho ăn hại, cậu ta là người nào người trong thôn không ai không biết, đây không phải hại người ta sao?” Vì bảo hộ người trong lòng, Thẩm Kiến Quốc cũng không cảm thấy trước mặt Tạ Cảnh Hành mặt nói như vậy có gì không đúng, Thẩm gia ở Hồng Kỳ thôn cũng coi như là nhà giàu, đương nhiên không sợ một cái tên ăn hại không cha không mẹ không ai giúp đỡ.

Thẩm Chiến nghe được Thẩm Kiến Quốc nói lời mang tính vũ nhục đối với thiếu niên, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia không vui, hắn nhíu mày đang muốn quát lớn, liền nghe thấy tiếng cười nhạo từ Tạ Cảnh Hành : “Trước tiên mặc kệ tôi là người như thế nào, tôi cứu người, một tiếng cảm ơn cũng không thấy còn phải bị chế nhạo, đây là giáo dưỡng của người thành phố sao, Hạ thanh niên, cô cũng không thể vong ân phụ nghĩa.”

“Tôi không có……” Hạ An An ủy ủy khuất khuất nói, bộ dáng đáng thương vô cùng, thấy mà thương.

Thẩm Kiến Quốc thấy người trong lòng như thế lòng đau đến hỏng rồi, đối Tạ Cảnh Hành quát: “Ăn hại! cậu không cần quá phận!”

“Cút!” Tạ Cảnh Hành cũng không phải là người có tính tình tốt, một rống này khí thế mười phần, làm người trên xe chẳng dám động đậy.

Thấy Thẩm Kiến Quốc ngồi dại ra, cậu khinh thường bĩu môi, người có đầu óc như vậy mà cũng có thể làm nam chủ. Không để ý tới Thẩm Kiến Quốc, Tạ Cảnh Hành nhìn chằm chằm vào Hạ An An, ánh mắt sắc bén: “Hạ thanh niên cô nói, ngày đó cô rơi xuống nước có phải hay không tôi cứu cô.”

“Đúng vậy.” Hạ An An líp nhíp nói, cô mặc dù trọng sinh nhưng cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể ngăn cản được Tạ Cảnh Hành khí thế được nuôi dưỡng trong gia đình thế gia, huống hồ chuyện này nhiều người như vậy sao cô có thể phủ nhận.

“Vậy cô xem tôi cứu người, chẳng những không cảm tạ ân nhân cứu mạng là tôi, người bên cô còn chế nhạo tôi là sao, chẳng lẽ Hạ thanh niên đến từ thành phố mà cũng không biết đạo lý tri ân báo đáp sao?"

Đôi mắt Tạ Cảnh Hành lăng lăng nhìn thẳng Hạ An An, đầu tóc nguyên chủ có chút dài, sắp che khuất đôi mắt, cậu tới sau cũng không có thay đổi hình tượng của nguyên chủ, nhìn như vậy có vài phần âm hiểm, làm Hạ An An rùng mình, trong lòng càng sinh ra vài phần sợ hãi: “Không có, tôi sẽ báo đáp cậu, nhưng cậu cũng không thể miễn cưỡng tôi gả cho.”

“Được, biết báo đáp thì tốt, lấy thân báo đáp cô nghĩ cũng đừng nghĩ, kiểu tôi thích chính là người phụ nữ ngực đại mông to, cô như vậy, chậc.” Tạ Cảnh Hành cố ý tỏ dáng vẻ lưu manh trên dưới đánh giá Hạ An An một phen, ghét bỏ mà bĩu môi.

Bị người chính mình chướng mắt ghét bỏ, Hạ An An trong lòng tức giận, vừa muốn nói gì đã bị Tạ Cảnh Hành đánh gãy: “Nếu cô nói muốn báo đáp ta, chúng ta liền tới nói chuyện báo đáp, hai trăm đồng tiền, coi như là thù lao tôi cứu mạng cô, chỉ cần chừng này tiền, ân tình liền xóa bỏ toàn bộ, thế nào?”

“Ăn hại, mày đừng quá đáng!” Thẩm Kiến Quốc vừa thấy người trong lòng bị bắt nạt lại vội vàng nhảy ra, bản thân vừa rồi thế nhưng bị khí thế của cậu khinh sợ lại càng tức giận không thôi, lại càng thêm chán ghét.

“Như thế nào, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, mạng của Hạ thanh niên không đáng hai trăm đồng?” Tạ Cảnh Hành cười như không cười nhìn Thẩm Kiến Quốc.

Thẩm Kiến Quốc thiết lập trong sách là trung khuyển tháo hán*, thiết lập như vậy có một đặc điểm lớn nhất chính là cực kì coi trọng nũa kia của mình, cho nên Thẩm Kiến Quốc chẳng thể trả lời được.

*Tháo hán: là từ dùng để chỉ người đàn ông cao to, vạm vỡ, thô kệch.

“Hạ thanh niên, cô cảm thấy sao?” Tạ Cảnh Hành thấy Thẩm Kiến Quốc trả lời không ra, lại hỏi Hạ An An.

“Tôi trả.” Hạ An An cuối cùng vẫn là đáp ứng, dùng hai trăm đồng tiền mua đứt ân tình, cô rốt cuộc mới từ 20 năm sau trọng sinh trở về, đối với hai trăm đồng tiền chẳng coi trọng mấy, hơn nữa cô biết chỉ cần gả cho Thẩm Kiến Quốc, cuộc sống về sau tuyệt đối sẽ không kém hai trăm đồng này, lại có thể giải quyết được phiền toái, sao mà có thể đau lòng.

“Được thôi, về thôn tôi sẽ cùng cô tới kí túc xá thanh niên lấy tiền.” Tạ Cảnh Hành nói xong cũng không hề để ý tới người chung quanh, ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần.

Tạ Cảnh Hành vốn dĩ ngay từ đầu không tính toán để ý tới nam nữ chủ, lại không nghĩ Thẩm Kiến Quốc nói chuyện lại khó nghe như vậy, Hạ An An cũng ở một bên không lên tiếng tùy ý Thẩm Kiến Quốc hạ nhục. Nhị thiếu gia Tạ gia bao giờ lại bị chỉ thẳng mũi mắng, tuy rằng Thẩm Kiến Quốc mắng nguyên chủ, nhưng hiện giờ thân thể nay là của cậu, chính là mắng cậu, làm sao mà có thể nuốt trôi cơn tức này được. Nếu bọn họ chủ động tới trêu chọc, không đâm ra tí máu sao mà được, huống hồ nguyên chủ cứu Hạ An An cũng là sự thật.

Hạ An An chỉ muốn gả thật nhanh cho Thẩm Kiến Quốc, tuyệt đối sẽ làm hình tượng bản thán trong mắt người khác là một kẻ vong ân phụ nghĩa. Nếu cách mấy ngày chờ Hạ An An thích ứng tình huống sau trọng sinh, số tiền này chỉ sợ cô cũng sẽ không dễ dàng mà đưa choTạ Cảnh Hành, nhưng hiện tại Tạ Cảnh Hành đòi lúc cô mới vừa trọng sinh, nhất thời đánh tới trở tay không kịp.

Hai trăm đồng ở thời gian này cũng không phải là số tiền nhỏ, Hồng Kỳ thôn không ít người kết hôn sính lễ cũng bất quá mới được một trăm đồng, hiện giờ Tạ Cảnh Hành đột nhiên có được hai trăm, mấy người chung quanh sao có thể không ghen ghét. Bất quá vừa mới bị khí thế Tạ Cảnh Hành dọa sợ, bọn họ cũng không dám làm trò trước mặt Tạ Cảnh Hành, một đường trở về trên xe an tĩnh chẳng nói lời nào.

Thẩm Chiến xuất thân là lính trinh sát, toàn bộ quá trình anh nhìn như an tĩnh ngồi ở chỗ kia, lại đem cảm xúc tất cả mọi người đều thu vào đáy mắt, Tạ Cảnh Hành nhìn như sinh khí nhưng trong mắt lại không chút để ý, nhắc tới hai trăm trong mắt cũng không hiện lên vẻ tham lam Hạ An An đáp ứng trả khi cũng không hiện chút vui sướиɠ nào, rõ ràng cậu đối hai trăm đồng căn bản không thèm để ý, hơn nữa toàn bộ quá trình Tạ Cảnh Hành đem tính cách đặc điểm Thẩm Kiến Quốc cùng Hạ An An lợi dụng đúng nơi đúng chỗ, toàn bộ quá trình đều ở bị cậu dắt mũi đi.

Hạ An An, cô ta tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng lại nhìn Thẩm Kiến Quốc mang theo tia tính kế, vẫn như cũ bị Thẩm Chiến phát hiện. Anh biết hai ngày trước, Hạ An An đối với việc Thẩm Kiến Quốc theo đuổi vẫn rất kháng cự, trong mắt mang theo sự cao ngạo của người thành phố khinh thường người nhà quê, hiện giờ cao ngạo được giấu sâu hơn, phảng phất như cô ta biết hết tất thảy, duy chỉ khi đối mặt Thẩm Kiến Quốc mới đem hết thảy đều thu liễm, nếu nói cô ta yêu Thẩm Kiến Quốc mới có thể như thế, nhưng trong mắt cổ lại không có một tia tình yêu.

Đến nỗi Thẩm Kiến Quốc, anh tuy rằng đối với người em trai này không có chút cảm tình, nhưng vẫn là lần đầu tiên anh phát hiện khả năng đầu óc thằng em trai không được tốt lắm, khó trách ánh mắt lại kém như vậy, coi trọng người phụ nữ đầy bụng tính kế như Hạ An An, đối với hành động của Thẩm Kiến Quốc, anh cũng thập phần chướng mắt, yêu một người là hắn có thể không phân xanh đỏ đen trắng sao. Giờ phút này Thẩm Chiến ở trong lòng khinh bỉ hành vi của Thẩm Kiến Quốc, lại không biết có một ngày anh yêu một người, giữ gìn người đó trong lòng tới so Thẩm Kiến Quốc càng thêm không phân xanh đỏ đen trắng.

Xe bò trở lại thôn, Tạ Cảnh Hành như đã nói theo Hạ An An về kí túc xá lấy tiền, cậu trong ánh mắt ủy khuất phẫn hận cầm hai trăm nghênh ngang mà đi.

Tạ Cảnh Hành đi rồi, Hạ An An đi tiễn Thẩm Kiến Quốc, trở lại trong phòng lần nữa kiểm kê tài sản của bản thân. cô xuống nông thôn không đến hai tháng, lúc xuống nông thôn ba mẹ cho cô ba trăm sáu mươi đồng cùng một ít phiếu, xuống nông thôn sau, thanh niên trí thức đều dành ra trăm đồng để tính phí chỗ ở, mua một ít đồ dùng sinh hoạt, vốn đang dư lại hai trăm ba mươi mấy, còn lại là một số tiền không nhỏ. Đời trước chính là dựa số tiền này cùng phiếu trong nhà gửi tới mỗi tháng sống đến lúc thi đại học, lại không nghĩ đời này mới vừa trọng sinh đã bị ăn hại nuốt mất hai trăm, nhìn trong tay còn ba mươi mấy đồng,.Hạ An An đối với Tạ Cảnh Hành càng thêm chán ghét.

Hạ An An biết kia số tiền kia chỉ sợ là không lấy trở lại được, trong lòng lại âm thầm quyết định về sau tìm cơ hội cho ăn hại một chút giáo huấn. Bất quá hiện giờ quan trọng nhất chính là mau chóng gả cho Thẩm Kiến Quốc, đây là chấp niệm để cô trọng sinh trở về, một chút đều không muốn chờ, đêm dài lắm mộng.