Chương 2-2: Tên ăn hại ở thập niên 70

Tạ Cảnh Hành đem thỏ đặt vào giỏ, hái được chút cây dại đặt phía trên để che giấu, thừa dịp người trong thôn đều đang làm việc thì cõng giỏ về nhà.

Trước đó chỉ ăn chút cháo trắng hoạt động nhiều như vậy Tạ Cảnh Hành lại đói bụng, cậu nấu cơm tệ nhưng nướng thịt thì cũng không tồi, vì thế dứt khoát đem gà rừng đi nướng.

Sau khi lấp đầy bụng, sắc trời cũng đã đen, mọi người trong thôn hẳn cũng đã về nhà ăn cơm, Tạ Cảnh Hành xách con thỏ còn lại kia đi về phía nhà chú Trương.

“Chú Trương thúc, thím Trương.” Thời điểm Tạ Cảnh Hành đến Trương gia, người trong nhà đang ăn cơm, trừ bỏ chú Trương sắc mặt những người khác đều không tốt lắm.

“Ăn hại, còn không mau vào ăn cơm, mau ngồi xuống cùng nhau ăn.” chú Trương cho rằng cậu tới lúc này là bởi vì đói bụng, vội vàng nhiệt tình tiếp đón cậu cùng nhau ăn cơm, cha của ăn hại cùng với chú so với anh em ruột còn thân hơn, chú cũng thật tâm đem ăn hại thành cháu trai, tuy rằng ăn hại mỗi ngày chơi đều bời lêu lổng làm chú có chút hận sắt không thành thép.

“Không cần, chú Trương con đã ăn rồi, hôm nay con ở sau núi bắt được con gà rừng cùng một con thỏ hoang, gà rừng con ăn, thỏ hoang thì đem cho chú thím, trước kia ít nhiều chú thím cũng chiếu cố con, con đều ghi tạc trong lòng.” Tạ Cảnh Hành nói xong, đem con thỏ đưa về phía chú Trương rồi vội vàng xoay người rời đi để lại mọi người khϊếp sợ. Cậu cũng không để ý những sắc mặt của chú thím, rốt cuộc nguyên chủ xác thật vẫn luôn tìm thêm phiền toái cho người trong gia đình này, chưa từng có chút báo đáp nào.

“Ai? ăn hại đổi tính, thế mà tặng đồ cho chúng ta!” thím Trương kinh ngạc nói.

“Nói cái gì đâu không, ăn hại vẫn luôn tốt, nó trước kia đó là cái gì cũng không có nuôi chính mình cũng không nổi, bà xem hiện tại có thịt không phải liền đưa cho chúng ta sao, tôi biết đứa nhỏ này là đứa biết tri ân báo đáp.” chú Trương vui mừng nói.

Thím Trương há miệng thở dốc muốn như ngày thường phản bác, nhưng lại cảm thấy chú Trương nói cũng có chút đạo lý, chẳng lẽ trước kia là bà hiểu lầm, không thấy điểm tốt của đứa nhỏ này.

Ở cái thời đại này cũng không có gì giải trí, Tạ Cảnh Hành cũng chỉ đơn giản tắm rửa liền đi ngủ, cậu quyết định ngày mai đi lên huyện nhìn thử có phương pháp nào để kiếm tiền hay không.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tạ Cảnh Hành dậy thật sớm, cũng không có biện pháp khác từ thôn đến huyện thành mất mười mấy cây số, trong thôn chỉ có một chiếc xe bò, mỗi tháng sẽ cố định sẽ có mấy ngày đi huyện thành, người muốn đi nhờ xe người không ít, muốn ngồi xe phải đi nhanh.

Tạ Cảnh Hành đến cửa thôn đã nhìn thấy có bốn năm người chờ ở đó, trong đó có một người đặc biệt khiến người khác chú ý.

Đó là một người đàn ông ngồi trên xe lăn, tuy rằng ngồi trên xe lăn lại không cho người ta cảm giác hắn suy nhược yếu đuối, quanh thân hắn quanh quẩn một loại khí tràng cường đại, mặc dù tàn tật cũng làm người khác không dám khinh thường.

Tạ Cảnh Hành đi lại gần mới thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, mày kiếm, ngũ quan thâm thúy khí phách như đao, hình thể rõ ràng, cảm giác được có người đang xem hắn, cặp mắt kia nhìn qua, sâu thẳm mà sắc bén.

Tạ Cảnh Hành cũng không có bị ánh mắt sắc bén ấy dọa đến, cậu dời đi ánh mắt đã biết thân phận của đối phương.

Thẩm Chiến, anh trai của nam chủ Thẩm Kiến Quốc, từng là quân nhân, vì một lần chiến dịch trung chân bị thương nên được đưa về, hiện giờ ở nhà tu dưỡng. Nhưng Tạ Cảnh Hành biết chân của Thẩm Chiến sau này trị hết, tuy rằng có thể đứng lên lần nữa nhưng Thẩm Chiến cũng không còn khả năng trở lại chiến trường, Thẩm Chiến từ bộ đội sang làm văn chức mà còn làm đến sinh ý, anh ở trong quân doanh nhân duyên rất tốt, điều đó trở thành trợ lực để anh bước lên thương trường, mà sự nghiệp nam nữ chủ có thể làm lớn như vậy có thể nói đại bộ phận đều là công lao của anh, anh chính là bàn tay vàng của nam nữ chủ là đại lão sau màn.

Tin tức này ở trong đầu Tạ Cảnh Hành chỉ nhìn qua một lần đã bị cậu ném qua một bên, Thẩm Chiến tuy rằng lợi hại, nhưng Tạ Cảnh Hành lại không có ý nghĩ muốn ôm chiếc đùi vàng này. Tạ Cảnh Hành tin tưởng rằng cậu là nhị thiếu gia Tạ gia cũng có đủ năng lực, cho dù hiện giờ không có bất luận ai giúp đở cậu cũng sẽ thành công.

Rất nhanh xe bò liền tới, Tạ Cảnh Hành nhìn đến Thẩm Chiến dùng hết lực của hai tay đưa thân mình lên xe bò, mặc dù có quần áo che đậy cũng có thể nhìn đến cánh tay cơ bắp mạnh mẽ của anh. Sau đó có người đẩy xe lăn của anh tới một góc xe bò, Thẩm Chiến lễ phép nói lời cảm tạ.

Tạ Cảnh Hành ngồi ở trên xe bò vừa lúc ngồi ở đối diện Thẩm Chiến, cậu câu có câu không cùng các thôn dân trò chuyện, vì không để người khác hoài nghi, cậu tận lực bắt chước cách nguyên chủ nói chuyện.

Tạ Cảnh Hành lại không biết Thẩm Chiến vẫn luôn quan sát cậu, tuy rằng Tạ Cảnh Hành cực lực bắt chước nguyên chủ nhưng có những thứ khắc vào trong xương thì không đổi được.

Dáng ngồi của nguyên chủ tùy ý vừa đáng khinh lại lười nhác, mà cậu lại có vẻ lười biếng mà ưu nhã. Mặc kệ các thôn dân nói cái gì, cậu luôn nhìn vào mắt của đối phương chân thành mà kiên nhẫn mười phần. Trong miệng nói những lời lưu manh nhưng ánh mắt lại sạch sẽ thanh triệt.

Thẩm Chiến dọc đường đi không dấu vết quan sát Tạ Cảnh Hành, anh phát hiện nhất cử nhất động trung lơ đãng phát ra liền biết được người này được giáo dục rất tốt, so với thiếu gia thế gia được tỉ mỉ đào tạo anh gặp trước kia cũng không thua kém chút nào.

*Cao lương, một loại ngũ cốc cổ thuộc họ cỏ poaceace hay còn gọi miến mía, cao lương đỏ, (cỏ) miến to, lúa miến, bo bo, mộc mạch là một loài thực vật có hoa trong họ hòa thảo.