Chương 1-2: Tên ăn hại ở thập niên 70

Tạ Cảnh Hành tới nơi này đã hai ngày, hai ngày trước nguyên chủ xuống nước cứu người sau vào lúc ban đêm liền sốt cao, nguyên chủ không có thân nhân, quan hệ hàng xóm ở trong thôn cũng không tốt thế nên không ai phát hiện, nguyên chủ cứ như vậy ra đi.

Tạ Cảnh Hành chính là tới lúc này, lúc ấy thân thể này còn sốt cao, không xử lý chỉ sợ lại chết một lần nữa, Tạ Cảnh Hành kéo thân thể suy yếu ở trong phòng tìm được một bình rượu nhỏ, chống đỡ mà dùng rượu lau thân mình, cậu thật sự chịu không nổi đã thϊếp đi.

Lần nữa tỉnh lại, thân thể này đã hạ sốt trừ bỏ thân mình có chút nhũn ra cũng không có gì không khoẻ, vì thế Tạ Cảnh Hành bắt đầu sửa sang lại ký ức thân thể này. Nguyên chủ tên Vương Chí Viễn, nhưng người trong thôn cơ hồ không ai gọi tên này, mọi người đều thói quen gọi hắn tên ăn hại. Cah mẹ của nguyên chủ lúc hắn tám tuổi mà lần lượt qua đời, chỉ để lại nguyên chủ một mình một người, vì sống sót nguyên chủ ngày thường trộm hai cái trứng gà, trộm chút đồ ăn, chuyện như vậy cũng không ít, nhưng nguyên chủ cũng biết chừng mực, biết chính mình còn muốn sống ở trong thôn cũng không thể đem người trong thôn đắc tội quá mức, cho nên trừ trộm chút này chút kia ra thì cũng không làm ra chuyện xấu khác, người trong thôn thấy hắn đáng thương cũng không quá so đo.

Hai ngày trước, nguyên chủ đi qua bờ sông thấy trong sông có người sắp chết đuối, nguyên chủ tuy rằng ngày thường không đàng hoàng nhưng hắn đối người trong thôn vẫn thấy cảm kích, cho nên vừa thấy có người chết đuối, không chút suy nghĩ liền nhảy xuống cứu người, chỉ là không nghĩ tới cứu một mạng người lại đổi lấy mạng chính mình.

Tạ Cảnh Hành phát hiện trừ bỏ ký ức của nguyên chủ, trong đầu cậu còn có một phần ký ức khác, đó là một quyển sách tên 《 trọng sinh chi thập niên 70 tiểu kiều thê 》 cốt truyện chính là trường thuật lại cuộc đời bi thảm của Hạ An An được trọng sinh trở lại trong những thập niên 70, vì thay đổi vận mệnh kiếp trước nên gả cho Thẩm Kiến Quốc, sau đó chính là chuyện xưa làm giàu, để tô nền không thể thiếu các loại đấu cực phẩm, tú ân ái, tóm lại là một quyển vừa sảng vừa tô lại còn là ngọt văn.

Tuy rằng chưa đọc qua tiểu thuyết trên internet, nhưng xuyên qua gì đó Tạ Cảnh Hành vẫn biết đến, nghĩ đến chính mình đây là xuyên đến một quyển sách. Vì thế Tạ Cảnh Hành đem cốt truyện trong đầu cẩn thận nhìn lại một lần, phát hiện nguyên chủ ở trong sách vẫn có nhắc tới một chút. Trong nguyên tác, nguyên chủ cứu Hạ An An sau cũng chưa chết, còn muốn dùng lời đồn đãi bức Hạ An An gả cho mình, kiếp trước Hạ An An khiêng lấy lời đồn đãi chờ tới ngày thi đại học được khôi phục, mà đời này Hạ An An gả cho Thẩm Kiến Quốc, hai đời đều trắc trở, bất quá kiếp trước bởi vì Hạ An An không có gả cho nguyên chủ cũng chẳng gả cho Thẩm Kiến Quốc, nguyên chủ biết được trong lòng có chút cân bằng, vì thế lời đồn đãi truyền một đoạn thời gian sau liền tiêu tán. Mà đời này, Hạ An An gả cho Thẩm Kiến Quốc, trong lòng nguyên chủ không cam tâm, nhiều lần quấy rầy Hạ An An, bị Thẩm Kiến Quốc cùng Hạ An An dùng kế đem tội danh lưu manh gán vào nguyên chủ đưa người vào ngục giam.

Tạ Cảnh Hành sinh ra ở thế kỷ 22, gia đình của cậu giàu có, trời sinh thông minh, từ nhỏ đến lớn lấy giải thưởng vô số kể, 18 tuổi liền hoàn thành việc học, cuộc sống tốt đẹp mới vừa bắt đầu không nghĩ tới bị tai nạn xe cộ bất ngờ cướp đi sinh mệnh. Đối với việc bản thân đột ngột ra đi, cha mẹ cậu hẳn sẽ rất khổ sở, nhưng may mắn chính là trong nhà còn có một người anh trai ưu tú cùng đứa em gái hoạt bát đáng yêu ở bên, cha mẹ hẳn rất nhanh có thể thoát ra khỏi bi thương. Tạ Cảnh Hành không biết vì cái gì bản thân xuyên vào một quyển sách, càng không biết trong đầu tại sao lại xuất hiện cốt truyện, nhưng cậu có thể cảm giác được hết thảy đối với cậu đều không có ác ý, cho nên Tạ Cảnh Hành vẫn tràn ngập cảm kích, cậu cũng không quá rối rắm về thế giới trong sách liệu có chân thật hay không, nếu cậu đã ở chỗ này, rối rắm chỉ là là tự tìm phiền não. Thân thể này đã hai ngày không ăn cái gì, trước mắt lấp đầy bụng mới quan trọng.

Theo ký ức của nguyên chủ đi vào phòng bếp, nhìn cái bếp được đắp bằng đất, Tạ Cảnh Hành cảm thấy bản thân đã gặp được khó khăn đầu tiên —— làm thế nào dùng cái bếp đất này làm ra mấy món ăn mỹ vị. May mắn nguyên chủ là người hay nấu cơm, dựa theo ký ức nguyên chủ Tạ Cảnh Hành không thuần thục mà nhóm lửa, rốt cuộc sau hai giờ gập ghềnh trắc trở cho ra một nồi cháo trắng hơi hơi khét. Tạ Cảnh Hành chưa bao giờ ăn qua cái vị ghê như vậy, bất quá cậu cũng nhận thức được hiện thực cố nén cảm giác không khỏe đem nồi cháo ăn hết, lúc này mới cảm giác được thân thể khôi phục lại.

Thân thể nguyên chủ không tồi một lát liền khỏe dần không khác gì bình thường. Ăn no, Tạ Cảnh Hành lúc này mới bắt đầu tự hỏi con đường về sau phải đi như thế nào. Hiện giờ là năm 1975, hơn một năm nữa thi đại học sẽ khôi phục. Tạ Cảnh Hành cũng nghĩ tới tham gia thi đại học, rốt cuộc thì cái niên đại này sinh viên rất được coi trọng, bất quá ngẫm lại Tạ Cảnh Hành liền từ bỏ, nguyên chủ chỉ học đến năm lớp 2 liền nghĩ, nếu đột nhiên thi đậu đại học sao có thể không bị người khác hoài nghi, nếu không cẩn thận bị đặc vụ của địch bắt lại*, vậy thì xong chuyện rồi.

* Ở đây thụ nói như vậy có nghĩa là thụ sợ bị phát hiện và có thế lực nào đó bên ngoài giống thụ phát hiện sẽ tiêu diệt.

Trong khoảng thời gian này tình thế trong nước tương đối mẫn cảm, Tạ Cảnh Hành cũng không tính toán làm động tác lớn gì, chờ qua mấy năm nay, cải cách mở ra sau, cậu liền có thể buông ra tay chân làm lớn một hồi, ở niên đại chỉ này cần nắm chắc được thời cơ, muốn làm một phen sự nghiệp cũng không quá khó khăn.