Có khi có Thẩm Kiến Quốc, Vương Quế Hoa đem hết tình yêu thương cho Thẩm Kiến Quốc. Thời điểm Thẩm Chiến còn ở với bà, Vương Quế Hoa không dám đối xử với Thẩm Chiến không tốt, chỉ là đối anh không thân cận. Lúc Thẩm Chiến mười bốn tuổi thì bà nội qua đời, Vương Quế Hoa vốn dĩ có bất mãn với bà liền trực tiếp trút hết lên người Thẩm Chiến. Đầu tiên bà thổi gió bên tai cha Thẩm nói trong nhà sức lao động không đủ, làm Thẩm Chiến nghĩ học về nhà làm ruộng. Thẩm Chiến lúc ấy chỉ mới là một đứa trẻ mười bốn tuổi lại phải làm lượng công việc của một người đàn ông trưởng thành để kiếm điểm công, về đến nhà Vương Quế Hoa lại không cho hanh ăn no, thật sự đói đến không chịu nổi, anh đành phải đi lên núi đi săn, rất nhiều lần thiếu chút nữa là mất mạng. Cứ như vậy trôi qua hai năm, bộ đội vào thôn tuyển binh, anh cầm con mồi mình săn được đi đến nhà trưởng thôn, xin ông đem tuổi mình sửa lớn hơn hai tuổi lúc này mới nhập ngũ. Anh ở bộ đội ngẩn ngơ tám năm, bởi vì anh đối với cái gia đình này không hề luyến tiết nên tám năm qua anh chưa một lần trở về.
Thẩm Chiến thấy Thẩm Kiến Quốc đem Vương Quế Hoa khuyên lại, nơi này cũng còn chuyện của anh liền đẩy xe lăn trở về phòng. Hôn sự Thẩm Kiến Quốc cùng Hạ An An anh căn bản là không quan tâm.
Một đêm qua đi, ăn hại lấy hai trăm đồng từ Hạ An An để trả ơn cứu mạng trở thành câu chuyện bát quái truyền khắp Hồng Kỳ thôn, tin tức hấp dẫn nhất trong Hồng Kỳ thôn.
Tạ Cảnh Hành ăn xong cơm sáng lại tiếp tục học tập y thư, một lát liền nghe được tiếng đập cửa, Tạ Cảnh Hành nghĩ không ra có ai sẽ tìm đến cậu, mở cửa liền thấy là một đôi nam nữ trung niên, từ trong trí nhớ nguyên chủ Tạ Cảnh Hành biết này hai người là thôn trưởng Triệu Mãn Thương cùng vợ của thôn trưởng Lý Thúy Hoa, lại nhìn trên tay hai người cầm lễ vật hiển nhiên là có việc muốn nhờ. Nghĩ đến ngày hôm qua mới có được một số tiền, chỉ sợ đã truyền khắp nơi trong thôn, liền nghĩ hai người này tới cửa hẳn là vì vay tiền.
“Chú Triệu, thím Lý, sao hai người lại tới đây.” Tạ Cảnh Hành vừa nói vừa mời hai người đi vào nhà chính, rót cho bọn họ hai chén nước sôi để nguội. Cậu cũng không muốn chỉ mời khách như vậy, nhưng trong nhà không có đường đỏ, cũng không có lá trà, đành phải dùng nước sôi để nguội thay thế.
Triệu Mãn Thương muốn nói lại thôi nhìn Tạ Cảnh Hành, cuối cùng không được tự nhiên cầm lấy chén uống một ngụm.
Lý Thúy Hoa hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Triệu Mãn Thương, trong mắt là nôn nóng cùng thúc giục.
Triệu Mãn Thương hít sâu một hơi nói: “Ăn hại, chú nghe nói Hạ thanh niên cho con hai trăm đồng để mua đứt ơn cứu mạng, có phải sự thật hay không?”
Tạ Cảnh Hành gật đầu nói: “Là sự thật.”
Triệu Mãn Thương: “Một khi đã như vậy, chú cũng không quanh co lòng vòng, hôm nay ta và thím tới đây là muốn mượn hai trăm đồng, nếu con chưa có việc cần dùng gấp, có thể cho chú thím mượn, ta và thím con cả đời cảm kích, nếu như có cần dùng gấp hoặc là không muốn, coi như ta cái gì cũng chưa nói, đương nhiên con yên tâm ta về sau cũng tuyệt đối sẽ không gây khó dễ.”
Lời này Tạ Cảnh Hành thật ra vẫn tin tưởng, mặc kệ là ở trong trí nhớ nguyên chủ hay là cốt truyện, thôn trưởng Triệu Mãn Thương đều là một người chính trực, đúng là vì như thế kiếp trước nữ chủ mới có thể sống trong miệng lưỡi người trong thôn đến khi khôi phục thi đại học trở về thành phố.
Tạ Cảnh Hành: “Chú Triệu, con có thể hỏi một chút các người mượn tiền này để làm gì sao?”
Triệu Mãn Thương: “Con cũng biết thằng Ba nhà chú thím Hướng Đông là đứa trẻ sinh non, thân thể vẫn luôn không tốt, nó không làm được việc nhà nông, hai vợ chồng chúng tôi liền nghĩ cho nó đọc sách để về sau nó có công việc trong thành phố, nhưng công việc trong thành sao có thể dễ tìm, nó cũng đã tốt nghiệp hai năm mà việc cũng chưa tìm được, hiện giờ anh rể nó trong xưởng có tư liệu cần người sửa sang lại, ban đầu là bà lão hơn 60 tuổi làm mà hiện giờ bà ấy đã qua đời, nhà bọn họ muốn đem công việc này chuyển cho người khác bất quá họ muốn 600 đồng, con rể vì tạo cơ hội cho gia đình ta nên giữ lại mấy ngày, hai vợ chồng già chắp vá lung tung thật vất vả mới mượn được 400, vừa lúc nghe con có hai trăm khối, mới da mặt dày mà tới mượn.”
Chuyện này Tạ Cảnh Hành không thấy ở trong nguyên tác, bất quá nguyên cốt truyện đều là quay chung quanh nữ chủ Hạ An An, không nhắc tới cũng bình thường.
Hiện giờ công việc trong thành tranh đoạt tới đầu rơi máu chảy, cũng khó trách hai người cứ gấp gáp như vậy, hơn nữa Triệu Hướng Đông thân thể không tốt hàng năm ở trong nhà không làm việc, cha mẹ hắn không có ý kiến nhưng hai người chị dâu chỉ sự là ý kiến không nhỏ.
Tạ Cảnh Hành cũng không phải không muốn đem tiền cho thôn trưởng mượn, cậu ít nhất còn ở trong thôn ngốc thêm hai năm, cùng thôn trưởng có mối quan hệ tốt rất cần thiết, nhân phẩm thôn trưởng cũng có thể tin được, hơn nữa người trong thôn đều biết cậu có một số tiền, hiện giờ cho họ mượn đối với cậu mà nói ngược lại là chuyện tốt, miễn cho vì tiền mà sinh việc.
Tạ Cảnh Hành: “Chú Triệu, tiền này con cho chú mượn.”
“Thật sao, thật tốt quá, ăn hại con yên tâm, tiền này chúng tôi nhất định sẽ trả, ta đây liền viết cái giấy vay nợ.” Triệu Mãn Thương vừa nghe Tạ Cảnh Hành cho mượn, nét vui mừng lộ rõ trên gương mặt.
Tạ Cảnh Hành: “Chú Triệu, đừng vội.”
Cậu mới vừa nói như vậy, Lý Thúy Hoa liền nóng nảy, vội nói: “Ăn hại, con sẽ không đổi ý đi.”