Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháo Hôi Liếm Cẩu Chuyên Nghiệp Hoá Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Tuyền ngơ ngác nhìn ly rượu được đẩy đến trước mặt mình, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "…Ơ?"

Đang yên đang lành tự nhiên uống rượu làm gì?

Dù thắc mắc là thế, nhưng nguyên tắc "Đóng vai gì thì phải diễn cho tròn vai" là điều mà Cố Tuyền luôn tuân thủ một cách nghiêm túc. Cậu tự thấy bản thân không có ưu điểm gì nổi trội, nhưng cái khoản "nghe lời" thì không ai chê được. Vậy nên, cậu vội vàng dẹp hết mớ bối rối trong đầu, nhận lấy ly rượu trước mặt —— một ly rượu trong suốt, thanh thanh mát mát, Raphael chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ, còn lại tầm nửa ly.

Vì là một "tiểu cẩu trung thành" nhất của vai chính thụ, Cố Tuyền nghĩ, vai chính bảo mình làm gì thì mình nhất định phải làm thế đó. Không cần nhiều lời, không chần chừ.

Nguyên tắc là nguyên tắc, Cố Tuyền chẳng nói tiếng nào, lập tức ngửa đầu một phát uống cạn ly rượu.

Chỉ nghe thấy một tiếng "choang!" giòn tan.

Là âm thanh của ly rượu rơi xuống đất.

Cố Tuyền vốn đang đứng sau lưng vai chính, nhưng giờ phút này, trên mặt cậu hiện ra hai mảng đỏ ửng, người bắt đầu lắc lư không kiểm soát.

Cậu cảm thấy chóng mặt, muốn tìm cái gì đó để bám vào cho khỏi ngã, nhưng tay chân lại hoàn toàn không chịu nghe lời.

—— Đúng lúc này, một bàn tay lạnh lẽo đỡ lấy cậu.

Cảm giác trời đất quay cuồng, và rồi cậu… đổ gục vào một đôi chân.

—— Ừm… Có mùi hương gì dễ chịu ghê. Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Cố Tuyền.

Cậu mơ màng ngước nhìn người đang ôm lấy mình, đối diện với đôi mắt xanh thẳm của vai chính thụ. Đột nhiên, một ký ức lướt qua trong đầu cậu.

—— À… Hình như nguyên chủ không uống được rượu mà… A…

Vừa nghĩ đến đó, Cố Tuyền đã chìm vào giấc ngủ.

...

Raphael nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Cố Tuyền như thể đang cưng nựng một thú cưng nhỏ, hờ hững mỉm cười, vừa vỗ về, vừa nói với vẻ châm biếm: "Thật là không có tí kinh nghiệm nào hết."

Trên bàn bên cạnh, có một chai rượu mới mở, trong veo mát lạnh.

Trên nhãn chai ghi chữ "Ba hoắc mỗ" —— loại rượu mạnh cao cấp hàng đầu của Thủ Đô Tinh.

Raphael liếc nhìn những mảnh thuỷ tinh vỡ dưới đất, rồi lại bình thản nói tiếp:

"—— Cậu ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tôi."

"Bao gồm cả những việc bản thân cậu ấy không thể làm."

Ngày hôm sau, Cố Tuyền mơ màng tỉnh dậy.

Vừa mới mở mắt ra, cậu đã giật mình hoảng hốt.

... Đây chắc chắn không phải là ký túc xá của cậu.

Trước mắt cậu là một cái đèn chùm pha lê đầy phong cách, sau đó là màn giường lộng lẫy, và những đồ trang trí vô cùng sang trọng, xa hơn nữa là cả một gian bếp rộng lớn...

Mọi thứ trong phòng đều cao cấp hơn phòng ngủ của cậu rất nhiều —— trông chẳng giống trong trường học chút nào, mà giống như đang ở trong một căn hộ tư nhân đắt đỏ nào đó.

Cố Tuyền nằm thẳng cẳng trên giường, ngước mắt nhìn trần nhà xa hoa lộng lẫy phía trên: "Hệ thống?"

"Chuyện gì xảy ra thế này?"

Ký ức của cậu chỉ dừng lại ở đêm qua, lúc vai chính thụ đưa cho cậu một ly rượu.

Sau đó... cậu không nhớ gì nữa.

Cậu biết mình đã sơ suất —— theo thiết lập ban đầu, nguyên chủ không thể uống rượu, nhẹ thì ngất xỉu, nặng thì dị ứng, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Đoạn này trước đây trong kịch bản có nhắc qua một lần, nhưng vì không liên quan nhiều đến cốt truyện chính nên kịch bản cũng không đi sâu vào chi tiết, và thế là Cố Tuyền cũng chẳng nhớ rõ điều này lắm.

Nhưng mà —— nói thì nói vậy thôi, thực ra trong lòng Cố Tuyền cũng hiểu rõ, dù có biết nguyên chủ không uống được rượu, thì lúc vai chính thụ đưa ly rượu tới, cậu có thể không uống sao? Nếu có khác thì cậu cũng chỉ ngập ngừng một chút trước khi uống mà thôi.

"Ký chủ, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi." Hệ thống đáp lại: "Tôi... Tôi cũng không rõ lắm... Theo như quy định, khi ký chủ ngủ đông, tôi cũng bị cưỡng chế ngủ đông theo... Nên thứ tôi biết được cũng chẳng nhiều hơn cậu bao nhiêu..."

Khi hai người còn đang trò chuyện trong đầu, đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên ——

"Tỉnh rồi à?"

Cố Tuyền bị giật mình bởi giọng nói bất ngờ đó, theo phản xạ ngồi bật dậy, cố tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói.

Lúc cậu ngồi dậy, tấm chăn mỏng mềm trượt xuống khỏi người —— và ngay lúc này, Cố Tuyền mới phát hiện ra một sự thật chấn động:

Thì ra.

Cậu.

Đang.

Trần.

Trụi.

... ????????
« Chương TrướcChương Tiếp »