Cuộc khảo thí chính thức bắt đầu.
Thực ra, Cố Tuyền cũng có chút hiểu biết về cách điều khiển cơ giáp. Dù sao cũng là một diễn viên xuyên không, không thể không nắm vững những kiến thức cơ bản về thế giới mà mình sắp đi đến —— đặc biệt là những thế giới khoa học viễn tưởng như thế này, nơi việc điều khiển phi thuyền và cơ giáp là kỹ năng mà hầu hết mọi học sinh xuyên không ít nhiều đều phải biết qua.
Kết hợp với sự hỗ trợ từ hệ thống, Cố Tuyền mới có thể nhập vai một cách thuyết phục như một cư dân thực thụ của thế giới này.
—— nhưng dù có hiểu biết, kiến thức cơ bản của cậu chẳng phát huy được bao nhiêu tác dụng.
Lộ Tây An vượt xa mọi kỳ vọng của Cố Tuyền —— chỉ mình hắn đã dễ dàng điều khiển hai cơ giáp, và ngay khi trận đấu vừa bắt đầu, hắn đã hạ gục một con dị thú cấp A.
Cố Tuyền đứng bên cạnh, miệng há hốc vì kinh ngạc, sau đó không khỏi sờ lên cổ mình, có chút run sợ.
Tên này khủng bố quá, hắn đối với mình đúng thật là đã hạ thủ lưu tình...
Vì vậy, Cố Tuyền càng thêm co mình lại như một con chim cút, ngoan ngoãn thực hiện lời cảnh cáo của vai chính công: “Đừng có gây thêm rắc rối.”
Cậu nghĩ, dù sao thì cũng sắp kết thúc nhiệm vụ rồi, an toàn nhất vẫn là giữ im lặng và chờ đợi cho đến khi tan ca.
………………………
“Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện bão từ bất thường sắp đổ xuống khu Z, xin người điều khiển mau chóng rút lui!”
“Cảnh báo! Cảnh báo ——”
Khi hệ thống cảnh báo vang lên trong khoang cơ giáp, Cố Tuyền, người đã chóng mặt nhức đầu và vô cùng khó chịu, liếc nhìn ra cửa sổ, thấy đám mây Plasma tốc độ cao trước mắt. Cậu gần như rơi nước mắt vì vui mừng.
—— cuối cùng! Sắp được tan ca rồi!
Nhưng khi Cố Tuyền giãy giụa tỉnh lại từ bóng đêm sâu thẳm, thực tại lại giáng cho cậu một cú sốc nặng nề.
………………
Khát.
Nóng.
Đau.
Đó là những phản ứng đầu tiên của Cố Tuyền khi tỉnh dậy.
Gió thổi qua làn da trần trụi của cậu, mang theo sức nóng dữ dội và những hạt cát thô ráp.
Sự khô cằn trong không khí dường như điên cuồng tràn vào l*иg ngực, mạnh mẽ len lỏi qua mũi cậu.
Cố Tuyền ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, xung quanh chỉ toàn là biển cát vàng mênh mông, không có nước, không có cây cối, và cũng không có bóng dáng của bất kỳ sinh vật sống nào.
Chỉ có khô hạn và cái nóng khắc nghiệt, như những con ruồi khó chịu cứ bay quanh mà không thể xua đuổi.
“Hệ... thống...?”
Cố Tuyền cảm thấy như mình đang mơ, một cơn ác mộng đầy khó hiểu.
“Đây là... chuyện gì đang xảy ra?”
Một hồi âm thanh kỳ lạ và méo mó vang lên, cuối cùng hệ thống cũng trở lại hoạt động. Nhưng khi đối diện với tình huống trước mắt, hệ thống cũng ngơ ngác chẳng kém: “... Cái này... Sao lại như vậy...???”
“Rõ ràng sau khi kết thúc cốt truyện, chúng ta sẽ được quay về trạm trung chuyển để nghỉ ngơi... Tại sao lại thành thế này...”