Khẽ thở dài một tiếng, Mạc Tầm Chu điều chỉnh bản thân về trạng thái hoàn hảo như mọi ngày. Tiến đến gần cái vỏ ốc sên kia hắn khẽ gọi.
""Ý Ý à?""
Người bên trong giật mình một cái, âm thanh ồm ồm từ trong chăn cất lên.
""Gì?""
Giọng điệu khó chịu cọc cằn. Lần này tuyệt đối khó dỗ! Mạc Tầm Chu âm thầm đưa ra kết luận trong lòng. Vươn tay ôm lấy cục chăn kia, Thẩm Gia Ý ở trong kịch liệt cựa quậy vài lần.
""Được rồi ngoan nào. Tôi xin lỗi, vừa nãy tôi không kiềm chế được.""
Không thấy động tĩnh bên trong, Mạc Tầm Chu cứ nghĩ lời xin lỗi của bản thân không được hồi đáp lại. Ngay lúc đó bàn tay có khớp xương mảnh khảnh, làn da trắng đến phát sáng vươn ra. Ngón giữa xinh đẹp của Thẩm Gia Ý xuất hiện ngay trong tầm mắt hắn.
""......""
""Thật sự xin lỗi, đừng giận tôi nữa mà. Không phải khi nãy Ý Ý cũng rất hưởng thụ sao?""
""!!!!!""
Cái chăn chớp nhoáng đã nằm lẻ loi trên sàn gỗ, Thẩm Gia Ý từ bên trong tức giận đến đỏ mặt vùng dậy.
""Cậu nói gì cơ??? Ai thèm hưởng thụ chứ!!!! Rõ ràng cậu biếи ŧɦái liếʍ liếʍ tôi, đã ăn cắp lại còn la làng hả!!!!!!!"""
Nằm trong không gian chập hẹp đã khiến mái tóc không lúc nào bình thường của Thẩm Gia Ý nay lại trở nên bất thường hơn bao giờ hết. Vào những lúc rảnh rỗi cậu thường rủ Mạc Tầm Chu cùng xem phim, thể loại phim mà cậu xem thì là chuyện quá quen thuộc với mọi người rồi, là cái kiểu Anime cùng với tên Giang Tu Kiệt kia. Nhìn quả đầu rối tung với chỏm tóc giận dữ đang dựng ngược của cậu, Mạc Tầm Chu thầm cảm thán nhìn giống hệt lúc Luffy thức tỉnh Gear 5, cái người đánh nhau được Thẩm Gia Ý cổ vũ hết mình.
""Khi đó cậu không phản kháng mà.""
""!!!!!!""
Thằng chó này đã thăng cấp rồi!!!!!! Rõ ràng lúc nãy cậu giãy giụa rất mãnh liệt, rất dữ dội. Ấy vậy mà hắn lại nói là cậu không phản kháng???
Thẩm Gia Ý trầm mặc nhìn hắn, cậu mím môi cau mày nghiêm trọng hỏi.
""Cậu không thấy xấu hổ sao?""
""......""
Khoảng không dần chìm vào im lặng, tưởng như rằng tình huống này sẽ mãi mãi không có hồi kết, mãi mãi khó xử như này thì Mạc Tầm Chu - nguyên nhân của ngon nguồn tội lỗi cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn hằn giọng một cái.
""Được rồi, chuyện này xem như tôi sai, tôi xin lỗi. Sau này..... Tôi xin lỗi, cậu đừng giận nữa.""
""Sau này thì sao???""
""......""
Sự xấu hổ một lần nữa lại kéo đến, lịch sử luôn là một thứ gì đó rất kì diệu.
""Sao không nói tiếp đi???""
""Tôi đã xin lỗi cậu rồi.""
Mạc Tầm Chu mặt không đổi sắc lặp lại câu nói mà hắn đã nói nhiều hơn hai lần. Thẩm Gia Ý đứng trên giường tay chống nạnh, cậu nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt hắn. Mắt Mạc Tầm Chu đẹp lắm, Thẩm Gia Ý không hay nhìn vào đôi mắt này. Cậu không dám, không hiểu sao cậu thường có cảm giác chỉ cần nhìn vào sâu đôi mắt ấy một lúc thôi thì sẽ có cái gì đó thay đổi không thể cứu vãn như trước nữa. Nhưng lần này thì khác, lần này không có cảm giác đó nên Thẩm Gia Ý đánh liều.
""Cậu chưa cam kết.""
""......""
""Cậu lại im lặng nữa!!!!!""
Mạc Tầm Chu nhìn cái người đang bất mãn kia, hắn thở dài một lần nữa. Vươn tay kéo mạnh Thẩm Gia Ý xuống, ngay sau đó Thẩm Gia Ý được đặt ngồi gọn gàng trên đùi Mạc Tầm Chu.
"".....!!!!""
""Im nào, nghe tôi nói.""
Cái miệng mới há được một nửa của Thẩm Gia Ý ngậm lại.
""Nghe này, chuyện khi nãy tôi xin lỗi, nhưng chắc chắn sau này sẽ xảy ra tiếp, không phải chỉ một lần. Nhớ kĩ này Ý Ý, cậu chưa cho tôi hồi đáp nhưng đáp án cậu cho tôi thì chỉ có một. Cậu nghĩ thử xem, sau khi cậu trả lời tôi rồi thì sẽ ra sao? Cậu biết tôi thích cậu mà, đúng không?""
Giọng nói trầm ấm từ tốn vang lên, âm thanh tạo cho người nghe một cái cảm giác, cảm tưởng rằng họ đang ở một cung điện, phía trên kia là vị vua độc tài đang đọc lên phán quyết cuối cùng. Mà bản thân chỉ có thể tuân theo, không được phép làm trái lời.
Thẩm Gia Ý cũng thế, đây là một trong những câu nói dài nhất mà cậu được nghe từ Mạc Tầm Chu. Nhưng đó không phải điều mà Thẩm Gia Ý quan tâm lúc này. Rõ ràng từng câu từng chữ đều là những lời bàn bạc, thế mà không hiểu sao lọt vào tai Thẩm Gia Ý lại chính là một lời nói khẳng định lộ ra nhiều phần đe dọa, một chút cũng không che dấu.