Thẩm Gia Ý và Mạc Tầm Chu cùng về nhà cậu sau khi tan học. Từ trong xe nhìn ra ngoài, bầu trời hôm nay nhìn yên bình thật.
"Đóng cửa sổ vào kẻo bị cảm."
Mạc Tầm Chu đưa tay nhỉnh lại mấy sợi tóc bị gió thổi bay như tổ quạ trên đầu cậu. Dù có cố gắng bao nhiêu lần thì sợi tóc ngố kia cũng không thể đi theo đoàn cùng với anh em của nó được.
"......"
Được rồi, hắn không cần phải cố chấp như thế. Nếu khó chịu thì nhắm mắt vào là được.
"Này, bắt đầu từ mai được nghỉ rồi thì cậu định làm gì?"
Mạc Tầm Chu suy nghĩ một chút, hắn không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi ngược lại.
"Còn Ý Ý?"
"Tôi á? Chắc là ở nhà rồi đợi đến giao thừa thôi."
Nói thật thì Thẩm Gia Ý mong chờ câu trả lời từ Mạc Tầm Chu hơn. Cậu có lẽ sẽ rủ hắn cùng đi chơi, cùng đón giao thừa, cùng hát bài hát chúc mừng năm mới, sau đó cùng đám Đường Hạ Vũ đốt pháo sáng.
Mạc Tầm Chu đoán được cậu đang nghĩ gì, hắn khẽ cong khóe môi một chút.
"Tôi ở với cậu nốt hôm nay, ngày mai tôi có việc rồi, không chắc có thể cùng cậu chơi."
Nghe xong câu trả lời của hắn, Thẩm Gia Ý mặt buồn hiu.
"Thôi được rồi, nhớ gọi điện cho tôi đấy, chứ ở nhà không ai nói chuyện cùng thì chán lắm."
Mạc Tầm Chu nhìn cậu, bỗng nhiên hắn nhấc Thẩm Gia Ý lên đặt cậu ngồi trên đùi mình. Thẩm Gia Ý hoảng hốt theo phản xạ ôm cổ hắn sau đó quay sang nhìn tài xế. Thấy tấm vách ngăn đã được kéo lên thì lúc này quả tim cậu mới quay trở về yên vị bên trong ngực trái.
"Này! Cậu làm gì thế??"
"Câu trả lời của tôi đâu?"
?????
Cái gì?
Câu trả lời gì?
Thấy Thẩm Gia Ý hoang mang ngơ ngác, Mạc Tầm Chu có lòng tốt nhắc nhở cho cậu.
"Ý Ý, tôi thích cậu. Còn cậu thì sao?"
"......"
Thẩm Gia Ý không biết trả lời làm sao. Thằng chó này nói cậu không được từ chối, chẳng khác nào câu trả lời là: "Ừ, tôi cũng thích cậu."
Thật sự là Thẩm Gia Ý cũng không chắc. Cậu không biết tên gọi của thứ cảm xúc kì lạ mà bản thân dành cho Mạc Tầm Chu. Cậu biết mình sẽ đỏ mặt khi tiếp xúc gần với hắn, biết sẽ ngại ngùng khi hắn dịu dàng nói mấy lời ngọt ngào với cậu, cũng biết được rằng mình rất thích được nằm trong vòng tay hắn. Liệu đây có được xem là thích không?
Cậu không biết, khi trước cậu sống hai mươi sáu năm với tâm thái lạc quan yêu đời, cứ ngồi im tình yêu sẽ đến. Lần này có được người theo đuổi, Thẩm Gia Ý lại chẳng biết phải xử sự sao cho đúng.
Cậu cúi đầu xuống, bàn tay vân vê ống tay áo Mạc Tầm Chu.
"Tôi.... Tôi không chắc, cho tôi thêm thời gian, tôi.... "
Chưa nói hết câu thì Mạc Tầm Chu đã tiến tới hôn lên môi cậu.
"Ý Ý, tôi cho cậu hạn chót là đến giao thừa. Nếu cậu không cho tôi một câu trả lời đàng hoàng thì tôi sẽ tự đến lấy."
Mặt Thẩm Gia Ý đỏ chót, cậu ngượng ngùng đẩy hắn ra rồi ngồi yên trên ghế như khúc gỗ. Mạc Tầm Chu thấy vậy chỉ cười nhẹ, hắn để im cho cậu ngồi.
Hai người về đến sân vườn Thẩm Gia. Lúc này Thẩm Gia Ý nhìn thấy một chiếc xe khác đậu ngay giữa sân, không hiểu sao tim đập có chút nhanh.
Người ta hay nói "bình yên trước giông bão" quả thật là không sai. Vừa bước vào phòng khách cậu đã thấy một người phụ nữ đang ngồi thư thái nhâm nhi ly trà được chế tác tinh xảo.
"M... mẹ..???"
Trong vô thức Thẩm Gia Ý liền nói ra thân phận người phụ nữ kia.
Bộ váy trên người được cắt may tỉ mỉ, nhìn là có thể đoán được ngay đó là hàng thủ công đặt may riêng. Gương mặt được chăm sóc cẩn thận nên cho dù có là thời gian cũng gần như không thể làm mờ đi khí chất cao quý có từ trong máu của bà.
Mà quan trọng nhất, mẹ nguyên chủ vậy mà giống hệt như mẹ của Thẩm Gia Ý ở thế giới kia.
Thẩm phu nhân ngồi trên ghế chậm rãi nâng mí mắt lên, nét mắt Thẩm Gia Ý khẳng định là được di truyền từ bà.
"Tiểu Ý về rồi sao?"
Giọng nói dịu dàng từ tốn vang lên đánh bay những giả thuyết kì lạ vừa hiện ra trong đầu Thẩm Gia Ý. Thay vào đó là cảm giác thân thuộc, rất thân thuộc. Cái cảm giác này có lẽ đã lâu rồi mới trải nghiệm lại.
"Mẹ... Sao mẹ về mà không nói với con?"
Nếu Thẩm Gia Ý không lầm thì câu tiếp theo sẽ là....
"Tôi về nhà tôi mà phải báo cáo với anh à!?"
"......."
Đúng như cậu nghĩ. Giống hệt mẹ cậu, chẳng sai một li nào cả.