Sáng hôm sau, Mạc Tầm Chu là người tỉnh dậy trước. Có lẽ do mới ngủ dậy nên ánh mắt hắn có hơi mơ màng, thiếu đi phần lạnh lùng như mọi khi.
Nhìn qua Thẩm Gia Ý bên cạnh, lúc này Mạc Tầm Chu mới hiểu được câu nói ""ngủ không được yên tĩnh"" là có ý gì.
Thẩm Gia Ý nằm sấp lên người của Mạc Tầm Chu lúc giữa đêm sau đó cậu lại tự lăn lộn đến gần sáng rồi quay trở về trên người hắn.
Da của Thẩm Gia Ý rất trắng, không chỉ vậy còn rất mềm và mịn. Vậy nên ""chuyện tốt"" đêm qua Mạc Tầm Chu làm đều để lại chứng cứ trên người cậu.
".........."
Đáng ra hắn nên để dấu ở lưng mới phải.
Nhìn thoáng qua đồng hồ đặt cạnh bàn, bây giờ đã hơn 6 giờ rồi. Phải gọi tiểu thiếu gia này dậy thôi.
"Ý Ý. Dậy đi."
Mạc Tầm Chu đưa một tay lên xoa xoa tóc cậu, tay còn lại hắn vòng qua eo. Thẩm Gia Ý vẫn không có động tĩnh gì, Mạc Tầm Chu thở dài một cái. Vẫn phải kiên nhẫn gọi cậu dậy.
"Ý Ý dậy thôi. Không phải cậu nói đưa tôi đi cắt tóc sao?"
Thẩm Gia Ý hơi động đậy, cậu mắt nhắm mắt mở ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tầm Chu sau đó vươn người lên rúc vào vai hắn ngủ tiếp.
"............"
Cái này là không muốn nghe sao????
"Ý Ý, không dậy là sẽ trễ học đó."
"Dậy đi, cậu còn phải làm bài tập nữa mà."
Có lẽ thấy ồn ào quá nên Thẩm Gia Ý lăn xuống người của Mạc Tầm Chu rồi quấn chăn vào người nằm xuống ngay bên cạnh.
"..........."
Không một động tác thừa =.=
Nhìn con sâu kén bên cạnh, Mạc Tầm Chu trở mình ôm đống chăn lẫn cậu vào lòng. Thẩm Gia Ý nhét cả đầu cậu chôn trong lớp chăn nên Mạc Tầm Chu phải gỡ chăn ra.
Một chỏm tóc đen lộ ra sau đó là gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Gia Ý.
Mạc Tầm Chu nhẹ giọng nói.
"Ý Ý không dậy là tôi bỏ cậu lại đấy."
Thẩm Gia Ý lúc này mới bắt đầu mở mắt, nhìn gương mặt phóng đại của Mạc Tầm Chu hiện ngay trước mặt, cậu mơ màng nói.
"...Chu Chu....?"
Do đang còn ngáy ngủ nên giọng cậu không rõ, lúc nói câu này có vài phần giống như đang làm nũng.
Ánh mắt Mạc Tầm Chu hơi tối lại. Hắn xoa xoa mặt cậu.
"Tôi đây. Cậu là muốn kéo tôi bị phạt cùng cậu sao?"
Phải mất khoảng vài giây Thẩm Gia Ý mới load được. Cậu lắc lắc đầu vài cái.
"Không đâu mà...."
Mạc Tầm Chu thấy hành động ngu ngơ này của cậu, ánh mắt hắn nhìn cậu càng sâu hơn.
Ý Ý của hắn dễ thương quá.
Thẩm Gia Ý cau mày nhỏ giọng kêu oan.
"Tôi không có sức mà.... Không dậy được đâu."
Mạc Tầm Chu ngẩn người ra, sau đó hắn gục xuống hõm cổ Thẩm Gia Ý. Cậu không hiểu hắn làm gì nhưng Thẩm Gia Ý lại thấy người hắn hơi run.
Mãi đến lúc Mạc Tầm Chu ngẩng đầu lên thì Thẩm Gia Ý mới nhận ra.
"Cậu cười tôi?????"
Đuôi mắt Mạc Tầm Chu hơi phiếm hồng, gương mặt hắn thuộc kiểu yểu điệu. Nhìn khá giống con gái nhưng lại không có ai dám nói đây là con gái vì ánh mắt và khí chất trên người hắn. Chẳng có cô gái nào như Mạc Tầm Chu đâu !!!!
"Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Do Ý Ý dễ thương quá mà."
Thẩm Gia Ý tạm tha cho Mạc Tầm Chu.
Nói chuyện từ nãy giờ nên lúc này chắc gần sáu rưỡi rồi.
Mạc Tầm Chu bỏ đống chăn trên người Thẩm Gia Ý ra. Hắn xách nách cậu lên mà ôm như em bé.
Thẩm Gia Ý thẳng nam lại ngu ngơ nghĩ đấy là hành động thân thiết giữa đồng chí, giữa con và cha nên cũng không ý kiến gì.
Cậu thậm chí còn tự động lược bỏ đi việc con trai ôm cha đi đánh răng.
Từ sau hôm gặp Cẩn Bạch Dương một tháng trước, Mạc Tầm Chu đã bắp đầu có những hành động tiếp xúc thân thiết với cậu. Lúc đầu Thẩm Gia Ý không được tự nhiên lắm nhưng chắc làm riết nên quen rồi.
Thậm chí cậu còn có phần dựa dẫm, ỷ lại vào Mạc Tầm Chu.
Thẩm Gia Ý chắc không nhận ra nhưng Mạc Tầm Chu thì rất rõ.
Ban đầu hắn cố tình làm nên những hành động thân mật này để cậu quen dần. Bây giờ xem ra hiệu quả ngoài dự kiến.
Tỉ như Thẩm Gia Ý khi ăn sáng phải có hắn ở bên cạnh bồi cậu, hay khi ăn trưa phải có hắn giúp cậu gắp mấy thức ăn mà cậu không thích. Hoặc như lúc này đây, việc hắn đặt cậu lên bồn rửa mặt đánh răng giúp cậu cũng là điều hiển nhiên.
Lo cho việc vệ sinh cá nhân xong thì Thẩm Gia Ý vẫn còn quyến luyến cái giường. Cậu nằm trên giường nhìn Mạc Tầm Chu soạn sách vở giúp cậu.
"Chu Chu ơi, tôi không muốn đi học đâu T_T"
Mạc Tầm Chu soạn xong thì tiến về phía giường nằm đè lên Thẩm Gia Ý. Nói là đè nhưng cậu chẳng phải chịu tí lực nào vì hắn đã chống hai tay lên giường rồi.
"Nói vậy là không muốn nhìn thấy tôi sao?"
"??????? Đâu có đâu mà."
"Tôi muốn đi học nhưng Ý Ý lại không. Nếu vậy chẳng phải cậu vì không muốn gặp tôi nên mới không đi học à?"
"Không phải !!!!"
Thấy Thẩm Gia Ý hơi cuống lên, Mạc Tầm Chu ngoài mặt thì lạnh nhạt nhưng trong lòng thì khác gì một vườn hoa đang nở.
Thẩm Gia Ý nhớ đến dáng vẻ ngang ngược hôm qua của Mạc Tầm Chu, cậu lại hốt hoảng không thôi.
Lỡ Chu Chu nghĩ cậu không muốn chơi với hắn thì sao bây giờ?????
Có phải hắn sẽ giống như hôm qua không a????
Thẩm Gia Ý rối rắm mà giải thích cho Mạc Tầm Chu.
"Tôi không có ý đó đâu. Cậu đừng giận mà."
Mạc Tầm Chu lạnh mặt nhìn xuống Thẩm Gia Ý.
"Thật sao?"
Thẩm Gia Ý gật đầu lia lịa.
"Thật mà thật mà. Tôi....Tôi thích đi học nhất đó à không... tôi ....tôi thích cậu nhất mới đúng !!!!"
Mạc Tầm Chu cố nhịn cười, hắn cúi xuống cọ cọ vào mũi cậu.
"Được, Ý Ý thích tôi nhất. Không được nói những lời này với những tên khác."
Thẩm Gia Ý ngoan ngoãn nằm im để Mạc Tầm Chu nghịch.
"Tuyệt đối không nói với ai khác đâu. Ngoài Chu Chu ra thì những người khác đều có ý xấu, tôi không thích !!!!"
Như có một dòng nước ấm chảy trong lòng hắn. Cuốn trôi hết những phiền lo, bất an sâu trong nội tâm chỉ để lại sự rung động, ấm áp.
Mạc Tầm Chu biết Thẩm Gia Ý là tất cả của hắn.
Cậu là mặt trời nhỏ mà thượng đế ban tặng cho hắn.
Nếu Cẩn Bạch Dương là bông hồng cao quý thì Thẩm Gia Ý chính là hoa hướng dương luôn đón ánh nắng mặt trời.
Nếu Cẩn Bạch Dương là người cho hắn thấy ấm áp thì Thẩm Gia Ý chính là người cho hắn cảm nhận được sự ấm áp đó.
Nếu Cẩn Bạch Dương quý hiếm không phải ai cũng có được thì Thẩm Gia Ý tươi vui, lúc nào cũng rạng rỡ ai cũng muốn gần cậu.
Quan trọng nhất, người hắn yêu là Thẩm Gia Ý chứ không phải ai khác.