Thẩm Gia Ý về trễ nên người làm trong nhà đã ngủ hết. Lúc cậu vào nhà chỉ thấy dì Vương vẫn đang ngồi trên sofa đợi.
"Tiểu Ý về rồi sao? Ối trên mặt bị sao vậy? Bị ai bắt nạt sao? Lại đây dì xem."
Thẩm Gia Ý chưa kịp nói câu nào đã bị dì Vương kéo lại xoay tới xoay lui. Hai cái chân bị đau làm cậu muốn thoát ra nhưng thấy sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt dì Vương thì Thẩm Gia Ý lại thôi. Cuối cùng vẫn là dì Vương phát hiện ra mà buông cậu.
"Cháu không sao mà. Chỉ là bị xô xát xíu thôi."
"Còn nói là không sao. Cái thằng bé này, rõ ràng là băng bó nghiêm trọng thế này còn gì. Ngồi im đây dì nấu cái gì đó cho con ăn lót bụng."
"A vâng ạ."
Nếu không nói chắc Thẩm Gia Ý cũng quên luôn là cậu nhịn ăn từ trưa đến giờ. À trừ bỏ hai đĩa trái cây lúc ăn ở bar.
Nhắc đến chuyện này mới nhớ. Không biết việc cậu cứu Cẩn Bạch Dương có gây ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến việc yêu nhau của cô với Hoắc Nhất Thiên không nữa.
Haizzz. Thẩm Gia Ý cảm giác cậu đang nắm giữ bí mật quan trọng của vũ trụ :))))
Thẩm Gia Ý ăn xong tô mì mà dì Vương nấu thì lên phòng. Vì mệt mỏi lại thêm việc đang bị thương nên cậu chỉ dám tắm rửa nhẹ nhàng chứ không ngâm nước nóng như lần trước.
Tắm rửa xong thì cậu vồ ngay vào đống chăn nệm, vì cả ngày chạy nhảy ngoài đường nên chẳng mấy chốc Thẩm Gia Ý liền say giấc.
Trong căn phòng theo dõi của quán bar, tất cả mọi hành động của mọi người đều bị camera ghi lại không sót chi tiết nào.
Mạc Tầm Chu lúc này đã thay quần áo. Hắn mặc một chiếc sơ mi trắng xắn tay áo đến khuỷu thêm một chiếc quần tây đen. Ăn mặc đơn giản nhưng lại cho người nhìn cảm giác cao quý qua từng cử động.
Mạc Tầm Chu ngồi trong phòng được đặt rất nhiều màn hình máy tính. Màn hình trên máy tính toàn bộ là từng ngóc ngách trong quán bar.
"Cậu chủ, cô Cẩn xảy ra tranh chấp với một đám côn đồ đến đây vào khoảng tám giờ tối nay."
Nghe đến hai từ "cô Cẩn", Mạc Tầm Chu một chút ngạc nhiên hay vui vẻ gì đều không có. Ánh mắt vẫn tối như vậy.
"Cho tôi xem."
Cảnh mà camera ghi lại là một đám đàn ông kéo Cẩn Bạch Dương vào nhà vệ sinh nữ. Nhìn từ camera có thể thấy được sự chống cự của Cẩn Bạch Dương.
Ánh mắt Mạc Tầm Chu nhìn đám đàn ông kia tối thêm vài phần.
Khoảng chừng hai đến ba phút sau. Một cậu thiếu niên chạy vụt từ nhà vệ sinh nam qua. Sau đó không hiểu vì sao mà đột ngột dừng lại.
Nhìn người ở trong màn hình. Mạc Tầm Chu bất giác ngồi thẳng lưng dậy. Cả người không còn bộ dạng lười biếng tùy ý như lúc nãy. Ánh mắt hắn dừng ở người Thẩm Gia Ý.
Chỉ thấy Thẩm Gia Ý trong màn hình dừng lại vò đầu bứt tóc, gương mặt lại vô cùng rối rắm. Cứ đi qua đi lại vài vòng. Sau đó như nghĩ ra được gì đó mà lại chạy về nhà vệ sinh nam.
Tại sao Thẩm Gia Ý lại ở đây? Nhớ lại khi nãy Thẩm Gia Ý có nói với hắn là cậu đi dạo. Mạc Tầm Chu hơi cau mày lại.
Ánh mắt hắn nhìn vào màn hình. Trợ lí bên cạnh mơ hồ cảm nhận được sự mong chờ của cậu chủ?
Suy nghĩ này ngay lập tức bị ném bay ra sau đầu. Tuy chưa đi theo Mạc Tầm Chu lâu nhưng y biết được rằng trên đời này sẽ chẳng có gì có thể khiến hắn phải chờ đợi háo hức.
Có thể là đã từng có nhưng bây giờ chắc chắn là không.
Khoảng hơn một phút sau. Trên màn hình lại xuất hiện một người nữa. Vị trợ lí đứng sau xuýt thì không giữ được sự bình tĩnh trên khuôn mặt nữa rồi.
Mẹ nó thứ gì kia???
Nhìn kĩ thì đó không phải là giấy vệ sinh sao???
Tên nào lại dở hơi đến thế cơ chứ???
Ngay cả Mạc Tầm Chu khi thấy cảnh này cũng bất ngờ.
"........"
Nhìn bộ quần áo này hắn dám khẳng định một trăm phần trăm là Thẩm Gia Ý. Nhưng cậu ta lại bày trò gì nữa đây???
Tầm mắt hắn rơi vào thứ màu đỏ nhìn giống cây lau nhà trên tay Thẩm Gia Ý. Trong đầu mơ hồ đoán ra được nhưng lại không dám chắc.
Cho đến khi thấy Thẩm Gia Ý qua màn hình đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ thì hắn mới phải thừa nhận suy nghĩ ấy.
Nhưng có vẻ cửa bị đóng lại nên Thẩm Gia Ý đạp không ra, không những thế còn bị đau.
Hỏi hắn làm sao biết được à? Là do ai đó đột nhiên ôm chân nhảy lò cò vài bước chứ sao !!!
Sau đó chỉ thấy Thẩm Gia Ý dùng cách bĩnh thường nhất mà mở cửa.
Vì góc độ nên nếu không đóng cửa thì camera vẫn có thể ghi lại một phần của sảnh nhà vệ sinh.
Trong một góc quay nhỏ Mạc Tầm Chu thấy Thẩm Gia Ý giơ cây lau nhà lên sau đó cánh cửa nhà vệ sinh bị xô đẩy mà đóng lại.
Trợ lí lần đầu tiên được xem một đoạn camera kịch tính như vậy, khiến y có hơi hào hứng. Nhưng do cánh cửa đột nhiên bị đóng lại nên chỉ còn thấy được một mảnh yên tĩnh ở hành lang.
Cảm nhận được gì đó. Trợ lí xoay người qua nhìn Mạc Tầm Chu. Y kinh ngạc, không dám tin người trước mình đây là cậu chủ bất cần đời.
Mạc Tầm Chu ngồi thẳng lưng, bàn tay đặt ở phía hai bên ghế nắm chặt lại. Ánh mắt dán chặt vào màn hình như muốn qua đó mà nhìn xuyên qua.
Hắn vô cùng khó chịu. Tại sao Thẩm Gia Ý lại vào đó? Không lẽ chỉ cần ai gặp rắc rối là cậu sẽ nhảy vào mà giúp à? Làm vậy khác gì một tên ngốc chứ?
Mạc Tầm Chu cứ nhìn vào màn hình. Khoảng hơn gần mười phút sau từ cửa bay ra một tên áo đen. Lúc này từ phía xa có một đội bảo vệ đến mà tóm bắt lấy mấy tên kia.
Nhưng hắn vẫn chưa thấy cậu xuất hiện. Không lẽ là bị thương?
Nghĩ đến trong nhà vệ sinh còn có Cẩn Bạch Dương, ánh mắt của Mạc Tầm Chu tối lại.
Không lâu sau đó, Thẩm Gia Ý mở cửa bước ra ngoài. Lúc này Mạc Tầm Chu để ý đến cánh tay ôm lưng của Thẩm Gia Ý.
Có lẽ là cậu bị thương rồi.
Trên màn hình, không biết Cẩn Bạch Dương ở bên trong nói gì mà Thẩm Gia Ý đứng lại. Sau đó cậu làm động tác siêu nhân rồi chạy đi luôn.