Chương 56: Mặc kệ chọn lựa gì, cũng không thể là hoàn mỹ.Tửu lâu Bình Lương chỉ có cháo trắng, Hứa Trân gọi hai bát, lại gọi hai cái bánh thịt, cũng xem như một bữa tối phong phú.
Hai người ngồi đối diện nhau, vị trí sát bên cửa sổ, có hoa tuyết chậm rãi bay vòng vào trong, lay động trên bàn rồi hóa thành một vũng nước hình tròn.
Hứa Trân cắn bánh, rất quan tâm hỏi: "Hôm nay ngươi ở hoa lâu tra được cái gì?"
Tuân Thiên Xuân nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy đêm qua, muốn nói cho Hứa Trân, nhưng chẳng biết vì sao có chút khó mở miệng, nàng lắc đầu.
Hứa Trân hỏi: "Cái gì cũng không tìm được sao?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Tìm được một chút."
Hứa Trân hỏi: "Là cái gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Tìm được người rồi."
Hứa Trân lại hỏi bộ dáng người kia, tên gọi là gì, đang làm gì.
Tuân Thiên Xuân ngậm miệng không nói chuyện.
Hứa Trân cười ha ha hai tiếng, đang muốn nói cái khác.
Tuân Thiên Xuân không nguyên do nói: "Qua hai ngày, hoa lâu có thi đấu."
"Thi đấu? Thi đấu cái gì? Thắng thi đấu có phần thưởng gì không?" Hứa Trân cầm bánh trắng trong tay để một bên, giơ tay nhấp ngụm trà.
Tuân Thiên Xuân gật đầu nói: "Sau khi thắng, có thể cùng chủ nhân hoa lâu nói chuyện."
Hứa Trân cười: "Ngươi dự định nói chuyện trực tiếp với chủ nhân hoa lâu tìm manh mối sao? Sao nàng có khả năng nói cho ngươi những thứ này, hoa lâu nếu thật sự có tai mắt ngầm của người Hồ, nàng nói ra không sợ mình sẽ chịu chết sao?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Quá rõ ràng, ta tận lực không hỏi."
Hứa Trân nói: "Không bằng ta cùng ngươi đi?"
Tuân Thiên Xuân khẽ nhíu mày, cự tuyệt nói: "Tiên sinh không nên đi loại địa phương đó."
Còn biết loại địa phương đó không tốt?
Hứa Trân thầm nghĩ: Loại người trưởng thành như ta không thể đi, vị thành niên như ngươi thì có thể đi sao?
Nhưng tiểu ăn mày nói câu này, Hứa Trân rất vui vẻ, bởi vì điều này nói rõ tiểu ăn mày quan tâm mình.
Nàng gật đầu không tranh cãi nữa, cười hì hì nói: "Buổi tối ta ở nhà chờ ngươi về."
Nói xong mặt nàng trước tiên mà đỏ lên.
Nàng vội vàng giục Tuân Thiên Xuân húp cháo, uống xong cháo, hai người kéo rèm cửa dày nặng của tửu lâu, hướng hai phương hướng rời đi.
Tuân Thiên Xuân đi hoa lâu Long Môn, Hứa Trân đi về nhà.
Tuyết lớn phủ kín quan đạo, trong thành người đi đường vẻ mặt vội vã, cúi đầu đón gió đạp bước.
Ngoài cửa thành lão binh mặc mấy kiện y phục, vây kín thân mình, bọn họ đứng ở cửa thành, cửa thành chỉ mở một khe hở đủ một người thông hành.
Gió tuyết màu trắng kêu khóc thổi vào thành.
Tuân Thiên Xuân đi tới cửa thành, ánh mắt thoáng nhìn ngốc cô tử ngồi ở cửa, gò má người này dường như bị đông lạnh tổn thương, võ kiếm trên lưng chất đầy tuyết rơi. Nàng ngồi xổm xuống, đưa cho ngốc cô tử một cái khăn trùm đầu bằng vải bố.
Nàng đứng dậy rời đi.
Ngốc cô tử kia đột nhiên mở miệng: "Hồ binh vào thành?"
Người này quá lâu không lên tiếng, cổ họng như ngậm lấy đất vàng, bị dãi dầu sương gió xâm nhập.
Tuân Thiên Xuân đã nghe Hứa Trân nói về ngốc cô tử này. Nàng đang đợi a mẫu. Cả ngày lẫn đêm, xuân tới hạ, chờ tới hiện tại mặt đông lạnh, môi tróc da.
Là một người có cốt khí.
Tuân Thiên Xuân đối với người này tán đồng, bình thản giải thích: "Không vào thành, ta, người Hán."
Ngốc cô tử da dẻ bị đông cứng biến thành đen, tay chân so với người thường thũng một vòng, chỉ có đôi mắt đen láy, nàng ngẩng đầu hỏi Tuân Thiên Xuân: "Ngươi đánh trận sao?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Đánh."
Ngốc cô tử khóe miệng mang theo vết máu khô cạn, âm thành khàn khàn nói: "Mang ta theo."
Tuân Thiên Xuân không hỏi nhiều, nói: "Đi theo ta."
Ngốc cô tử đứng lên, đi theo phía sau Tuân Thiên Xuân, khập khễnh ra khỏi cửa thành, ở trong tuyết lưu lại vết chân sâu cạn không đồng dạng.
―――――――――
Ban đêm cuồng phong gào thét, Hứa Trân châm trản đèn xanh nằm nhoài ở đầu giường đọc sách, xem chính là lịch sử phát triển quốc khánh, bên trong viết: "Mùa xuân năm thứ hai, Cao Tổ cầu Khả Hãn chi viện, quyết định thần tốc nhanh như lôi, xua hào kiệt đi theo như cỏ rạp..."
Nội dung đại thể là Khánh Cao Tổ năm đó ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, dựa vào là Khả Hãn Mạc Bắc trợ giúp, sau một quãng thời gian rất dài, quan hệ Hồ Hán cũng không tệ, chính là không biết vì sao đột nhiên nháo vỡ.
Hứa Trân lật sang trang sách.
Bên ngoài có tiếng người bước vào, lại qua chốc lát, bên cạnh chăn bị đè xuống.
Hứa Trân quay đầu lại nhìn, nhìn thấy tiểu ăn mày, mừng rỡ sờ sờ tay nàng: "Ngươi trở về? Tiến vào chăn a, làm gì nằm bên ngoài?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Sợ ngươi lạnh."
Hứa Trân trực tiếp xốc chăn: "Mau vào."
Tuân Thiên Xuân liền đem y phục bên ngoài cởi ra chui vào.
Nàng tiến vào chăn, không biết làm sao nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy trước đó ở hoa lâu, rối loạn trong lòng không nhịn được đưa tay ra, một tay đặt trên vai Hứa Trân, muốn theo đó mò xuống, nhưng lại nghĩ tới eo Hứa Trân sợ ngứa, không thể làm gì khác hơn là ngừng tay, thu hồi tay lại.
Hai người nằm nghiêng.
Hứa Trân hỏi Tuân Thiên Xuân đêm nay có đi hoa lâu không, điều tra như thế nào.
Tuân Thiên Xuân nói: "Không có." Nàng biết mình nói ít, liền lại bổ sung: "Hôm nay mang theo nữ tử ở cửa thành, đi quân doanh làm công văn."
"Ngốc cô tử?" Hứa Trân hỏi, "Nàng không phải ngốc sao, làm sao còn bị kéo đi đánh giặc, các ngươi kéo tráng đinh cũng kéo quá bụng đói ăn quàng rồi."
Tuân Thiên Xuân giải thích: "Bản thân nàng muốn."
Hứa Trân không phản ứng lại: "Cái gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Nàng muốn gϊếŧ địch."
Hứa Trân khϊếp sợ: "Tinh thần nàng khôi phục?"
Tuân Thiên Xuân gật đầu.
Hứa Trân nói: "Vậy rất tốt."
Tuân Thiên Xuân còn muốn nói gì, nhớ tới bộ dáng ngốc cô tử hôm nay không nói một lời, ánh mắt tĩnh mịch, biết người này là thất lạc người yêu thương mới như vậy, nàng không nhịn được cũng sợ sệt theo.
Nếu mình mất đi tiên sinh thì phải làm sao?
Nơi đây bao nhiêu năm, a mẫu của ngốc cô tử vung kiếm rời đi, gió tuyết lần nữa phủ xuống đầu tường, qua một thời gian ngắn tuyết sẽ hòa tan, hoa xuân nở nộ, a mẫu nàng đã không trở về.
Ngay cả a mẫu mình cũng vậy.
Tuân Thiên Xuân không muốn nghĩ tới chuyện này.
Nàng thăm dò qua thân thể, đem Hứa Trân ôm lấy, trong lòng dấy lên khát vọng, liên tục kêu gào, muốn cùng tiên sinh càng tới gần hơn một bước, cùng người này huyết nhục hòa vào nhau.
Nhưng loại khát vọng này quá bá đạo.
Tuân Thiên Xuân không muốn làm như vậy, nàng chỉ có thể mang loại tình cảm này kiềm nén xuống, cẩn thận từng li từng tí lộ ra từng chút tâm tình, bày ra trước mặt Hứa Trân, hy vọng có thể khiến cho Hứa tiên sinh chậm rãi tiếp thu mình.
Ban đêm hai người ngủ an ổn, thanh đăng tối tăm, chờ hôm sau tỉnh dậy, ngọn nến đã tắt, chỉ còn bầu trời âm trầm lộ ra chút ánh sáng.
Tuân Thiên Xuân thức dậy sớm, bưng nước nóng, gọi Hứa Trân dậy, hỗ trợ lau mặt, chuẩn bị kỹ càng chồng y phục, nhìn thấy Hứa Trân còn ngủ gà ngủ gật ngã trái ngã phải, cảm thấy tiên sinh đáng yêu, tiến gần tới hôn môi một cái.
Hứa Trân hơi mở mắt nhìn nàng, phối hợp hôn môi, đáy lòng nổi lên một trận ngọt ý, cả người lập tức tỉnh táo.
Tuân Thiên Xuân đứng dậy, nói hai câu, liền xuất môn đi quân doanh, chỉ để Hứa Trân ngồi ở trong phòng, trong phòng vẫn vang vọng cỗ ngọt ý vừa rồi.
Trong phòng không đốt lửa than lại không ngừng chảy xuôi ấm áp.
Thì ra đây chính là luyến ái sao?
Hứa Trân không nhịn được nghĩ, loại luyến ái này, có thể khiến một người luôn mà lỳ trên giường, thành công dậy sớm.
Thật sự thần kỳ a.
Hoa tuyết bay xuống càng lúc càng lớn, trên đường hầu như không nhìn thấy người đi đường, Hứa Trân trước đi một chuyến tới cửa thành, rất nhanh bị hơi lạnh phủ toàn thân, nàng chẳng muốn tiếp tục tra xét người qua lại trên đường, thẳng thắn chạy tới thư viện dạy học.
Cát Hỉ Nhi đi theo phía sau nàng cùng đi về thư viện.
Khí trời tuy không tốt, nhưng tâm tình Hứa Trân rất tốt, nàng vừa đi vừa hát tiểu khúc.
Cát Hỉ Nhi ở sau lưng nàng, nghe xong một chút tiểu khúc Hứa Trân, dò hỏi: "Tiên sinh gần đây tâm tình vì sao tốt như vậy?"
Hứa Trân không muốn tú ân ái(1), cười hai tiếng qua loa nói: "Người gặp việc vui mà, cụ thể ta sẽ không nói."
⌈(1)
Tú ân ái: Khoe khoang tình cảm.⌋
Cát Hỉ Nhi xuất thân hàn môn, nhưng sau khi thi Hương trực tiếp được thu nhận làm quan, đương nhiên có đầu óc.
Nàng đoán được cái gì, hỏi: "Tiên sinh, có phải tư định chung thân với Hứa Tiểu Xuân không?" Nàng nói, chính mình cũng cảm thấy thật hoang đường, nhưng xuất phát từ trực giác, lại cảm thấy chân tướng chính là như vậy.
Hai nữ tử định chung thân? Nàng ở Giang Lăng hầu như chưa từng nghe nói tới.
Chuyện như vậy nói ra khỏi miệng thật sự quá mạo phạm, huống hồ vẫn là đối với tiên sinh mình tôn kính. Cát Hỉ Nhi thoáng ảo não, đang muốn rút về ngôn luận lần này của mình.
Ai biết Hứa Trân không e dè nói: "Làm sao ngươi biết, xác thật như vậy."
Nàng nói xong hỏi: "Đúng rồi, đương triều đối với chuyện nữ tử ở cùng nhau, có tiền lệ gì hay không?"
Đôi mắt Cát Hỉ Nhi dần trừng lớn lên, vô cùng khϊếp sợ.
Hứa Trân lại hỏi: "Có giả dụ bách tính bình thường ở cùng người Hồ không? Hoàng đế quản thế nào? Có phải chỉ cần không dưới mí mắt liền không sao?"
Cát Hỉ Nhi ấp úng nói: "Ta, ta không biết."
Hứa Trân không làm khó dễ nàng: "Vậy hôm nào ta đi hỏi người khác một chút."
Hai người sắp đi tới thư viện.
Cát Hỉ Nhi lại đi hai bước, sắc mặt thay đổi lại thay đổi, nàng mấy lần muốn nói lại thôi, rồi không mở miệng.
Cuối cùng chung quy vẫn nhịn không được, ngẩng đầu gọi Hứa Trân lại, dò hỏi: "Tiên sinh, vì sao ngươi lại lựa chọn như vậy? Bất luận chọn ai, so với chọn một người Hồ cũng tốt hơn."
Này là nói lời gì a.
Hứa Trân dừng bước lại, quay đầu ý tứ sâu xa nhìn Cát Hỉ Nhi một chút.
Hoa tuyết bay bay. Bên tai truyền tới tiếng tiểu hài thuận theo gió thổi mà ca dao: "Kính vạn lý hề độ sa, vi quân tương hề phấn Hồ(2)—"
⌈(2)
Kính vạn lý hề độ sa, vi quân tương hề phấn Hồ: Thẳng tiến vạn dặm, vượt sa mạc. Vì vua làm tướng, hăng hái đánh Hồ.⌋
Đây là ca dao đất Sở.
Hứa Trân nghe, nghĩ tới tiểu ăn mày trong quân doanh, không khỏi có chút thất thần, sau đó ánh mắt nhìn về phía xa xa, nhìn chim bay trên bầu trời bao la, ngày đông huy hoàng.
Nàng hỏi Cát Hỉ Nhi: "Làm sao ngươi biết sự lựa chọn này của ta không phải tốt nhất?"
Tính cách Cát Hỉ Nhi thu lại không ít, nhưng gặp việc gấp vẫn lỗ mãng, nàng nói thẳng: "Tiên sinh, ngươi từ Trường An bị biếm, vốn có cơ hội trở về, nhưng nếu cùng Hồ cơ có quan hệ, vậy thì thật sự không thể quay về. Huống chi các ngươi còn là nữ tử..."
Còn lại Cát Hỉ Nhi không có nói, không nói cũng không có chuyện gì, Hứa Trân cũng biết, bởi vì lúc trước nữ quan đề điểm qua cho nàng.
Lúc đó nữ quan nói, dù thật sự yêu thích tiểu ăn mày, cũng không thể làm thật, quốc khánh tuy nói nam nữ bình đẳng, nhưng chỉ trên mặt chữ, lòng người khó phỏng đoán, lời đồn đãi vô căn cứ sau lưng khẳng định không ít, đặc biệt nữ tử này vẫn là người Hồ, nếu Thánh thượng biết, tùy tiện trị tội ngươi, đời này cũng liền xong rồi.
Hai người này đều là hảo tâm khuyên bảo.
Hứa Trân nên cảm tạ, chỉ là hai người này nói sai một điểm, Hứa Trân không phải người sẽ để ý cái nhìn của người khác.
Cát Hỉ Nhi vẫn kiên trì: "Đây là một người Hồ, còn là một nữ tử, tiên sinh ngươi có thể lựa chọn tốt hơn."
Hứa Trân thầm thở dài một cái, nàng nói: "Hồi lâu ta không giảng bài, hôm nay lại giảng cho ngươi một khóa đi."
Vẻ mặt Cát Hỉ Nhi biến hóa, không biết Hứa Trân muốn nói gì.
Hứa Trân đã nói, nàng nói chầm chậm, giảng chính là cố sự vừa biên soạn, không có ý gì, chính là tùy tiện nói một chút.
Nàng nói: "Trước kia có người, sinh hoạt chán nản, mỗi ngày vì tiền phát sầu, hắn không cách nào nhịn được, chạy đi cùng Sinh Tử Phán thương lượng, muốn sống lại lần nữa. Sống lại lần thứ nhất, hắn bắt lấy mọi cơ hội, trở thành người có tiền, hơn nữa còn theo đuổi được cô nương mình thích."
Cát Hỉ Nhi nghe rất chăm chú: "Hiện tại người này nhất định rất hạnh phúc đi?"
Hứa Trân nói: "Mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, hắn lại bắt đầu ưu sầu những chuyện khác, cảm thấy mình lúc nào cũng có thể bị phá sản, cảm thấy thê tử chỉ là yêu thích tiền của mình."
Cát Hỉ Nhi nói: "Hắn quá lo được lo mất."
Hứa Trân nói: "Hắn cũng nghĩ như vậy, nên hắn đem tiền tài tặng cho người, khôi phục trạng thái nghèo rớt mùng tơi như trước."
Cát Hỉ Nhi hiếu kỳ hỏi: "Hắn hài lòng sao?"
Hứa Trân nói: "Hài lòng một quãng thời gian."
Cát Hỉ Nhi hỏi: "Sau đó tại sao không vui?"
Hứa Trân nói: "Đương nhiên là lại bắt đầu ghét bỏ nghèo khó, bắt đầu lo lắng ăn không đủ no."
Cát Hỉ Nhi suy nghĩ một chút hỏi: "Tiên sinh, ngươi là muốn nói đạo lý "Trung dung"(3) sao? Không thể quá nghèo, cũng không thể quá giàu."
⌈(3)
Trung Dung: Là sách do Tử Tư, học trò của Tăng Tử, cháu nội của Khổng Tử, thọ được cái học tâm truyền của Tăng Tử làm ra. Trong sách Trung Dung, Tử Tư dẫn những lời của Khổng Tử nói về đạo "trung dung", tức là nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử, để cuối cùng thành thánh nhân.⌋
Hứa Trân trầm mặc chốc lát, cảm thấy Cát Hỉ Nhi thật sự ngộ tính quá mạnh mẽ a.
Nàng khụ hai tiếng nói: "Không phải, ta chỉ muốn nói, kỳ thật mặc kệ chọn lựa gì, cũng không thể là hoàn mỹ."
Cát Hỉ Nhi gật đầu, tán đồng quan điểm này.
Hứa Trân nói: "Vì vậy rất nhiều lúc, ngươi làm ra được quyết định, đã là tốt nhất, không cần lại lo lắng quá nhiều."
Cát Hỉ Nhi đang muốn gật đầu, nghĩ tới Hứa Trân là đang vì chuyện gì biện bác, còn muốn hỏi lại, nhưng vừa hơi sơ sẩy, Hứa Trân từ sớm thừa dịp gió tuyết chạy vào trong thư viện, lưu lại hai hàng vết chân.
Trùng hợp đệ tử xướng ca dao cũng ngừng, một đám người dồn dập chạy vào thư viện chuẩn bị thượng khóa.
Trong góc thư viện đốt lửa than, trong tro than chiếu ra ánh sáng màu vỏ quýt, nhiệt khí bốc lên, ấm áp tỏa ra.
Hứa Trân ngồi trên vị trí cao nhất, vừa mới hưởng thụ một chút đãi ngộ nên có ngày đông, liền có đệ tử tiến tới nói chuyện cùng nàng.
Khoảng chừng là mấy ngày trước giáo khóa không tệ, khiến đám đệ tử thân cận với Hứa Trân hơn.
Có đệ tử đi tới bên cạnh Hứa Trân ngồi quỳ chân hỏi dò: "Hứa tiên sinh, nghe nói trước kia ngươi ở Trường An làm quan, là quan gì?"
Hứa Trân nói: "Đầu tiên là Viên Ngoại Lang, sau đó là Thượng Thư."
"Thượng Thư? Đó là cái gì, giống Đại Tướng Quân sao?"
Hứa Trân nói: "Đương nhiên không sánh bằng Đại Tướng Quân, chính là quản thư quản khoa cử, còn phải làm các loại tế tự, ta không am hiểu."
Người xung quanh rì rầm.
"Vậy sao ngươi còn có thể làm Thượng Thư?"
Hứa Trân rất kiêu ngạo: "Ta có công cứu tế."
Có công cứu tế tính là gì? Lại không phải gϊếŧ địch, cũng không phải khoa cử. Xung quanh vài người nghe thấy, đều cảm thấy Hứa Trân không có bản lĩnh gì, đại khái chỉ là miệng lưỡi lợi hại, vốn sự cung kính sản sinh đối với Hứa Trân cũng biến mất không ít.
Hứa Trân cũng không để ý.
Còn có mấy người ở lại bên cạnh nàng, đôi mắt lóe sáng nhìn Hứa Trân: "Thánh nhân trong cung Trường An vẫn tốt chứ?"
Hứa Trân nói: "Hoàng đế sao? Rất tốt, đáng tiếc tính khí vẫn hung bạo, sợ là thay đổi không được."
Đám đệ tử nghe không hiểu quá nhiều, nghe nói Hoàng đế trôi qua tốt, liền gật đầu dáng vẻ rất yên tâm.
Hứa Trân hỏi: "Các ngươi rất để ý Thánh thượng?"
Đệ tử nói: "Chúng ta thủ hộ chính là giang sơn cùng Thánh thượng."
Hứa Trân nghe xong cảm thấy kinh ngạc.
Đám đệ tử này cùng Giang Lăng, đúng là hoàn toàn khác nhau, Giang Lăng chính là hoàn khố, nơi này chính là trung lương ( trung thành thẳng thắn ).
Hứa Trân nói: "Nếu như vậy, sau này ta sẽ nói thêm về chuyện ở Trường An cho các ngươi nghe."
Những đệ tử này nghe thế dường như có chút vui vẻ.
Hứa Trân nói: "Vì vậy các ngươi thượng khóa nghe giảng cho tốt, đừng cứ ngủ."
Đệ tử gật đầu, từng tiếng từng tiếng đáp lại.
Thượng khóa bắt đầu, ngoại trừ đọc sách, Hứa Trân còn nói một chút chuyện Trường An, vòng xã giao của nàng có hạn, chỉ có thể nói chuyện mấy đệ tử của Hồng Đô học quán kia, còn có mấy người Lễ Bộ Ty, lão bản hiệu sách, trong điện phủ của Thánh thượng, bách quan, cùng với hoàng tử, công chúa.
Đám đệ tử nghe xong quả thật mở mang tầm mắt.
Bọn họ không hề biết, thì ra Thánh thượng là có buồn phiền, lúc bách quan ăn cơm uống nước tán gẫu, cũng không khác gì người bình thường.
Thậm chí trong Hồng Đô học quán vô cùng lợi hại, cũng có đệ tử không thích học tập.
"Ta nhất định phải thi khoa cử." Có đệ tử nói như thế, "Ta cũng muốn giống như Hứa tiên sinh, từ Trường An đi tới Bình Lương, thật sự quá tuyệt."
"Ngươi ngốc sao, Hứa tiên sinh là bị biếm, là không tốt."
Đám đệ tử nhỏ giọng nói.
Hứa Trân ngồi ở đằng trước nghe, không nhịn được cười hai tiếng, lại đọc xong một phần khóa mục, nàng nhìn thời gian chênh lệch không nhiều, thu thập chén trà cùng sách vở, xuất môn đi về nhà.
Nhưng vừa ra khỏi đại môn.
Cửa tuyết có người, hẳn là đệ tử học quán, ngồi xổm dưới đất, cúi đầu khóc nức nở.
Hứa Trân tâm địa tốt, đi tới hỏi: "Đồng học, ngươi làm sao vậy?"
Đệ tử kia ngẩng đầu nhìn Hứa Trân, một hồi lâu sau, gào khóc nói: "Tiên sinh, a, a muội ta bị bắt tới hoa lâu!"
◍ ――― Hết chương 56 ――― ◍