Chương 53: Tân quan đến.

Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại - Chương 53: Tân quan đến.

Chương 53: Tân quan đến.

Từ khi Hứa Trân ý thức được tâm tư của mình, liền không cùng Tuân Thiên Xuân ngủ chung qua, lúc này nghe thế, vốn là chuyện tập mãi thành quen, lại khiến cho nàng tay chân luống cuống.

Nàng để Tuân Thiên Xuân đi thay quần áo, còn mình đi nấu nước nóng, thuận tiện ổn định tâm tình chính mình.

Buổi tối Bình Lương lạnh, lúc Tuân Thiên Xuân đến đây, mặc y phục dày nặng, bên ngoài một tầng nhuyễn giáp, bên trong mấy tầng vải bông cứng rắn, như là ở trong nước mưa ngâm nhiều lần rồi vớt ra.

Hứa Trân đem y phục tiểu ăn mày vứt trên mặt đất, phát sinh một tiếng vang lớn.

Có rất ít y phục có thể cứng như thiết thế này. Hứa Trân không ngờ tới, nàng ngẩn người nói: "Y phục này đủ nặng a, thấm nước rất tốt."

Tuân Thiên Xuân cúi đầu liếc nhìn, giải thích: "Trước đó dính máu."

Hứa Trân nói: "Vậy chờ chút ta giúp ngươi tẩy."

Tuân Thiên Xuân nói: "Không cần." Nàng dừng chốc lát lại nói: "Rất nhanh sẽ dính vào."

Chiến trường chém gϊếŧ, không phải chẳng mấy chốc cả người dính máu sao.

Hứa Trân nói: "Có đạo lý."

Nàng từ bỏ giặt y phục, đun nước vừa vặn, liền gọi Tuân Thiên Xuân tới ngâm tắm, Tuân Thiên Xuân chỉ mặc một bào sam trắng đơn bạc, dính sát trên người, lộ ra đường cong đẹp dẽ.

Hứa Trân không dám nhìn nhiều, sợ mình nhịn không được táy máy tay chân.

Hơi nước từ trên không trung tràn ngập, từng sợi từng sợi dính trên tường, rồi thành thủy châu chậm rãi tụ lại chảy xuống.

Mãi tới khi hơi nước dày đặc che kín tiểu ăn mày, Hứa Trân mới dám làm càn đến gần, cẩn thận từng chút hỏi: "Ta giúp ngươi chà lưng?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Được."

Nàng dựa vào cạnh ao ngồi, hơn nửa người ngâm trong nước, chỉ có thể thấy vai cùng cánh tay trơn nhẵn.

Hứa Trân dùng bồ kết chà sát hai lần, thấy phần lưng tiểu ăn mày lại nhiều hơn không ít vết thương mới, nàng xoa xoa hỏi: "Còn đau không?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Không đau."

Hứa Trân lại nói: "Trên người ngươi sẹo cũng quá nhiều đi, không giống nữ hài tử gì cả."

Tuân Thiên Xuân hỏi: "Tiên sinh, thích sẹo ít sao?"

Hứa Trân đổi giọng nói: "Không, ta thích sẹo nhiều."

Tuân Thiên Xuân cúi đầu cười khẽ.

Sợi tóc nàng rũ phía trước, lộ ra gáy trắng nõn, phía trên dường như còn có vật gì đó màu vàng chói lọi.

Hứa Trân đưa tay sờ soạng.

Da thịt cả người Tuân Thiên Xuân nháy mắt căng thẳng, rất nhanh thả lỏng.

Màu vàng chói lọi này là một cái hoa văn.

Lúc trước Hứa Trân chưa từng nhìn thấy, nàng hỏi Tuân Thiên Xuân: "Phía sau này là cái gì?"

Tuân Thiên Xuân không lên tiếng.

Hứa Trân hỏi: "Sẽ không phải là thứ không tốt gì chứ?"

Tuân Thiên Xuân lắc đầu.

Hứa Trân: "Đến cùng là cái gì?"

Tuân Thiên Xuân do dự một chút, vẫn mở miệng, nói: "Dấu ấn."

Hứa Trân hỏi: "Cái gì?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Hồ binh."

Hứa Trân hỏi: "Trên người ngươi tại sao có dấu ấn Hồ binh? Ngươi không phải Hán binh sao?"

Tuân Thiên Xuân do dự nửa khắc, đem sự tình nói cho Hứa Trân nghe: "Ở nơi đóng quân của người Hồ đánh dấu, có thể để phòng ngừa trên chiến trường, bị ngộ thương. Tuy không dễ nhìn, nhưng vô tình có thể bảo mệnh."

Tỷ lệ bảo mệnh kỳ thật cũng không tăng bao nhiêu.

Dù sao đánh tới, ai còn để ý sau lưng ngươi có dấu ấn hay không.

Đơn giản chính là bên người Hán vì muốn nhục nhã người Hồ, cố ý làm ra.

Hứa Trân ít nhiều đoán được một ít, nàng không hỏi lại, bởi vì nàng vừa dùng sức xoa hai lần, phát hiện dấu ấn do nước sơn phủ lên, dùng sức lau, liền có thể lau.

Nàng yên tâm không ít.

Sau đó nàng nghĩ tới mình cùng tiểu ăn mày tiếp xúc thân mật như vậy, cả người không được tự nhiên, cảm thấy nơi nào đó không thích hợp lắm.

Nàng đem khăn mặt đưa cho Tuân Thiên Xuân, ra hiệu Tuân Thiên Xuân xoa lưng cho nàng.

Tuân Thiên Xuân lĩnh ngộ sai rồi, trực tiếp đứng dậy, tùy tiện quấn lấy bộ y phục, lôi kéo Hứa Trân lên giường ngủ.

Mới vừa tắm xong thân thể vẫn hừng hực.

Hứa Trân dán gần vào càng thêm không thích hợp, trong lòng lại như hoa nhẹ nhàng ngọt ngào.

Nàng chìm đắm trong loại tâm tình mỹ hảo này, không nhịn được muốn trực tiếp nói rõ với tiểu ăn mày.

Hiện tại còn chưa phải lúc. Hứa Trân nói với chính mình.

Nhưng nàng không nhịn được.

Tim Hứa Trân đập như sấm, lại giống như xác nhận hỏi: "Thân thể ngươi thật sự không đau chứ?"

Tuân Thiên Xuân chần chờ, không nói gì.

Mà ngay lúc chần chờ quay người vào trong, Hứa Trân chờ chờ, nhắm mắt ngủ.

Trăng lặn quạ kêu, ngôi sao thưa thớt, Tuân Thiên Xuân nhàn nhạt thở dài, tuy vô cùng bình thản, vẫn ở trong không trung hóa thành màu trắng, lưu lại dấu vết.

Sáng sớm hôm sau, Tuân Thiên xuân trở về quân doanh.

Hứa Trân ngáp dài đi trực ban, chỗ làm việc vẫn chỉ có hai người nàng cùng nữ quan.

Nữ quan gần đến ngày sinh, cũng không thường tới nữa.

Hôm nay đến, trời vừa sáng đã an vị ở chỗ ngồi, trong tay cầm một chồng giấy dày đặc.

Hứa Trân tới gần hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì?"

Nữ quan trực tiếp đưa một phần cho Hứa Trân, nói: "Dịch báo từ Trường An."

Hứa Trân cầm dịch báo nhìn một chút.

Phía trên nói sự tình khoa cử năm nay, có vẻ bởi vì lần thứ hai bị tiết lộ đề, Thượng Thư Lang bị biếm, mà bọn đệ tử lại thi khoa cử một lần nữa.

Hứa Trân nhìn thấy cái này liền chột dạ luống cuống.

Không biết bao nhiêu đệ tử vì nàng mà phải thi lại lần nữa, thật sự tội lỗi a.

Nàng sám hối xong, tiếp tục xem.

Phía trên góc đăng danh sách, trong đó còn có đáp đề cực kỳ tốt, trực tiếp thăng làm tiểu quan.

Lần này thi Hương, xem ra chất lượng không tệ.

Hứa Trân cảm thán hai câu, chuẩn bị đem tờ giấy trả lại cho nữ quan, đột nhiên nghĩ tới đệ tử của mình năm nay cũng thi Hương, vội vàng cầm về, muốn nhìn một chút xem phía trên có tên đệ tử của mình hay không.

Kết quả vẫn là tìm được mấy cái quen mắt.

Hứa Trân mặt lộ ý cười.

Nàng tiến tới trước mặt nữ quan, muốn đắc ý một hồi.

Lời còn chưa ra khỏi miệng, nữ quan nói với nàng: "Hình như có một vị quan, được phái tới chỗ chúng ta."

Hứa Trân sững sờ hỏi: "Cái gì?"

Nữ quan nói: "Tân quan đến, Bình Lương nhân số đã đủ, không nên có thêm quan, người này nhất định là tự yêu cầu. Cũng không biết người nào, lại chọn địa phương man hoang tới nhậm chức."

Hứa Trân hoàn toàn không hiếu kỳ là ai.

Nàng chỉ khẩn cầu—

Lão thiên a! Tuyệt đối đừng tới một cái quá lợi hại! Xin hãy tiếp tục cho nàng duy trì loại sinh hoạt thảnh thơi này đi.

◍ ――― Hết chương 53 ――― ◍