🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 50: Thông hành lệnh.Long Môn cát vàng rất nhiều, kỳ quán một gian, quán trà hai, ba gian, trên đường không có người nào, đều ở trong lầu tránh gió cát.
Kỳ quán dựng tùy tiện, mặc dù là nhã gian, cũng chỉ có thêm vải bông chắn gió cùng một ít hoa trang trí.
Sau khi Thứ Sử Ung Châu vào phòng, đang muốn tiếp tục chơi cờ.
Bên ngoài lần nữa truyền tới âm thanh gõ cửa ầm ĩ, vang lên nhiều lần, lúc này Thứ Sử không mang theo thủ hạ bên người, chủ kỳ quán lại là một văn nhân tuổi già sức yếu.
Hắn hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là tức giận đi ra ngoài hô: "Đến cùng ngươi muốn làm gì?"
Hứa Trân thấy Thứ Sử đi ra, rất vui vẻ, vội vàng nói: "Thứ Sử, ta muốn công văn thông hành ra vào quân doanh!"
Thứ Sử nói: "Không thể."
Nói xong giơ tay lên muốn đóng cửa.
Hứa Trân vội vàng giải thích: "Chỉ để ta đi tới bên ngoài rào chắn cũng được, ta muốn đưa chút cơm nước cho a muội ta."
Thứ Sử nói: "Nói rồi không thể."
Hắn muốn tìm người đuổi Hứa Trân ra ngoài.
Lúc này trong phòng bỗng truyền tới một trận âm thanh, là thanh âm trầm ổn của nam tử: "Bên ngoài là người phương nào?"
Sắc mặt Thứ Sử hơi biến đổi, quay đầu lại nói: "Một thư sinh nghèo túng không biết từ đâu tới."
Hứa Trân vừa nghe, đột nhiên nghĩ tới mình còn chưa báo ra thân phận, đang muốn giải thích.
Người bên trong kia còn nói: "Vì sao đánh gãy cuộc nói chuyện của chúng ta?"
Thứ Sử nói: "Không biết." Nói xong chuẩn bị đóng cửa.
Hứa Trân thấy thế cảm thấy thời cơ không thể mất.
Nhanh chóng chui vào trong phòng, đi tới bên góc nỗ lực ẩn nấp.
Nàng thân mặc thường phục màu trắng, vạt áo bẩn thỉu, trên đầu quấn khăn đội đầu, hơi lộ ra sợi tóc phân tán hỗn độn.
Nói tóm lại chính là như một người chật vật tới mặt mày xám xịt, vừa mới xúc tuyết trở về.
Bên trong nhã gian sạch sẽ đơn giản, hai trương án kỷ ( bàn trà ), trên án kỷ có một bàn cờ, xung quanh đặt hai sọt cờ, trên bàn bố cục có hơn phân nửa, còn có một người trung niên tóc trắng đen ngồi quỳ ở cạnh tường trên giường nhỏ.
Hứa Trân xông tới liền hối hận rồi.
Bởi vì nàng phát hiện mình có khả năng đắc tội Thứ Sử rồi, địa bàn Ung Châu rộng rãi, Thứ Sử lại quanh năm đóng giữ ở nơi này, chính mình vọt vào, e sợ sẽ xảy ra vấn đề.
Nàng suy nghĩ chốc lát, rất kinh sợ, ngẩng đầu cười ha ha đang muốn xin lỗi.
Đáng tiếc đã muộn.
Thứ Sử vọt thẳng tới, mắt sắc trừng trừng muốn đem Hứa Trân ném ra ngoài.
Hứa Trân nhanh trí vội hô: "Ta đánh gãy cuộc nói chuyện của các ngươi, đương nhiên là có nguyên nhân!"
"Có nguyên nhân?"
Nam tử trung nhiên ngồi quỳ trên giường nhỏ nghe thế, quả nhiên nghi hoặc động tâm, giơ tay để Thứ Sử dừng tay.
Trong phút chốc, gian phòng yên tĩnh không ít.
Hứa Trân lúc trước ở Trường An vẫn xem là coi trời bằng vung, lúc này lại trở về trạng thái năm đó ở Giang Lăng, từ trong khe hở cầu sinh, thật sự không quen.
Nàng khụ hai tiếng dự định trước tiên giải thích thân phận của mình.
Nam tử trung nhiên kia hỏi: "Là nguyên nhân gì?"
Hứa Trân nói: "Hồi nhị vị, kỳ thật ta là—"
Thứ Sử kia hung dữ đánh gãy: "Nếu ngươi dám nói nhảm nữa, không trả lời vấn đề của Quốc Công, chúng ta sẽ trực tiếp ném ngươi ra ngoài cửa sổ!"
Hứa Trân nhất thời không cười nổi.
Thậm chí nàng không dám nói thẳng thân phận của mình. Vạn nhất không trả lời được, hôm nào mình cùng tiểu ăn mày học một ít dịch dung thuật, liên quan tướng mạo còn có thể lừa dối qua cửa, nhưng thân phận thì không có cách nào thay đổi a!
Trong phòng hai người còn đang nhìn nàng.
Hứa Trân dò hỏi: "Vừa rồi hai người thảo luận, là vấn đề người Hồ bên kia sao?"
Thứ Sử hừ lạnh mắng: "Ta không phải đã nói không cho phép nói nhảm sao?"
Hứa Trân nhanh chóng ngậm miệng.
Cũng may nam tử trung niên tính khí không tệ, gật đầu nói: "Phải."
Hứa Trân trước đó ở cửa nghe được một chút, biết chuyện Hồ Hán, nhưng cụ thể không nghe rõ.
Nếu đúng là liên quan tới người Hồ, vậy phạm vi vấn đề liền thu nhỏ đi nhiều, đơn giản chính là những chuyện chiến tranh kia.
Hứa Trân suy nghĩ một chút, quyết định trực tiếp nói theo đề tài người Hồ đánh trận.
Nàng trước tiên giới thiệu: "Lúc trước ta nhìn thấy dáng vẻ người Hồ công thành, bọn họ am hiểu vận động chiến, bốn phương tám hướng đánh trận, mà tướng sĩ thủ thành có hạn, phía tây tám phương đều phải thủ, vậy nên thủ không hết, rất là bình thường.
Trong phòng hai người nghe xong đều thoáng chấn kinh.
Nam nhân ngồi quỳ trên giường nhỏ tiếp tục hỏi: "Ngươi cảm thấy việc này nên làm sao?"
Hứa Trân trực tiếp nói: "Tám phương vây kín, bao vây rồi diệt."
Nam nhân nói: "Ung Châu không có nhiều binh lực như vậy."
Hứa Trâ nói: "Vậy thì bỏ công sức trên dân tâm."
Nam nhân suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ngươi Hồ nhân khẩu ít, nên càng thêm đoàn kết, muốn dao động dân tâm, khó."
Hứa Trân không rõ ràng hình thức ở nơi này, chỉ có thể tiếp tục khuyên hai người trước mặt: "Phương thức đánh trận muốn không tiêu hao binh lực tốt nhất, chính là khống chế dân tâm, hoặc từ trên kinh tế chỉnh đổ giáp mặt."
Nam nhân vẫn lắc đầu, tựa hồ nghĩ tới đao thật thương thật.
Hứa Trân thấy người này đồng ý nói chuyện, liền hỏi thái độ đối kháng cùng hình thức hiện tại ở Ung Châu, sau khi hiểu rõ đại khái, Hứa Trân phân tích cho hắn nói: "Đánh trận chia làm hai loại, một loại là nhất định phải đánh, còn một loại là biết đánh nhau. Bình Lương lúc này hai phương đều chiếm, một phương vị trí địa lý tốt, chỉ cần chiếm xuống, toàn bộ Ung Châu liền chắc chắn, một phương khác chính là binh lực yếu, người Hồ biết đánh nhau, cho nên mới chịu khó đánh như vậy."
Nam nhân giơ tay cầm trà nguội bên cạnh lên, uống một hớp hỏi: "Vì vậy ngươi cảm thấy nên làm gì?"
Hứa Trân nói: "Đương nhiên là tập trung binh lực ở Bình Lương, chống lại người Hồ."
Nam nhân hỏi: "Vậy binh lực xung quanh không ổn, nếu bị người Hồ đánh lén thì phải làm sao?"
Hứa Trân nói: "Người Hồ không đánh xung quanh, làm sao biết tình huống xung quanh."
Nam nhân không nói lời nào.
Hứa Trân nói: "Ngươi biết Tam quốc năm đó, Đổng Trác là làm sao tiến vào kinh không? Ban ngày hắn mang theo quân đội nghênh ngang đi vào kinh thành, nửa đêm lén lút dẫn người chạy trở về trướng bồng, chờ ban ngày tiếp tục gióng trống khua chiêng vào thành, để cho người khác nhìn thấy quân đội của mình có rất nhiều người.
Nam nhân biết việc này, hắn suy nghĩ một lát hỏi: "Ngươi cảm thấy binh Bình Lương, cũng nên dùng phương pháp phô trương thanh thế này?"
Hứa Trân nói: "Có thể như vậy, nhưng cũng có thể phản dụng."
Nam nhân tiếp tục uống trà, không tỏ rõ ý kiến.
Thứ Sử thì lại cúi đầu nghiên cứu bàn cờ, trong lòng hắn là có chút tán đồng cách nhìn của Hứa Trân, nhưng dù nói thế nào, tất cả mọi thứ, vẫn là nghe theo Quốc Công.
Nhưng Quốc Công vẫn cứ không nói lời nào.
Thứ Sử đang muốn để Hứa Trân nói tiếp hoặc là cút ra ngoài.
Lại nghe Hứa Trân chậm rãi hỏi: "Đã có rất nhiều phương pháp, vì sao ngươi không làm?"
Nam nhân trung niên nói thẳng:" Sợ thất bại, hậu quả quá nặng nề."
Hứa Trân nói: "Ngươi còn chưa thử, làm sao vừa bắt đầu đã sợ thất bại, nếu ngươi đi thử, binh lực cũng không bị hao tổn, mà còn có tỷ lệ thắng, nếu ngươi không đi thử, không những binh lực yếu đi, mà có thể một chút tỷ lệ thắng cũng không còn."
Nam nhân cau mày, há mồm muốn nói chuyện.
Hứa Trân lại nói: "Ngươi vẫn không làm, có nhiều phương pháp hơn cũng vô dụng."
Nàng chỉ là tùy tiện nói hai câu.
Ai biết nam tử trước mắt có chút thay đổi sắc mặt, khép tay áo lại uống chén trà, hồi lâu sau mới gật đầu, thay đổi sắc mặt gọi Hứa Trân, cùng nàng tiếp tục thỏa thích tán gẫu.
Hai người tán gẫu làm sao tiến hành phô trương thanh thế, tán gẫu tới tập trung, bất tri bất giác qua rất lâu.
Thứ Sử vẫn ngồi bên cạnh.
Vốn hắn khinh thường, bởi vì trước đó hắn cùng Thứ Sử tán gẫu, cũng không phải chuyện vận động chiến gì, mà là hiện tượng gần đây người Hồ bắt đầu nuôi chim cắt da ngựa, khiến bọn họ có chút khó hiểu.
Vốn hắn muốn nghe Hứa Trân đối với điều này có ý kiến gì không. Ai biết Hứa Trân rõ ràng chính là không biết bọn họ nói cái gì, lung tung nói chuyện đánh trận, còn nói rất tốt!
Cái nhìn của Thứ Sử đối với Hứa Trân có thay đổi.
Hứa Trân vẫn còn đang nói.
Nàng hoàn toàn không biết mình nói vốn là một cái đề tài mới, nàng nói tới loại cuộc chiến Mục Dã(1)điển hình, còn nói chuyện năm đó Quan Vũ(2) đánh Tương Thành quá lỗ mãng mà chiến bại.
Hứa Trân nói tới vui vẻ, còn hai người nghe được cũng hài lòng.
Chờ tán gẫu gần đủ rồi, Hứa Trân cáo biệt với hai người, đứng dậy muốn đi, vừa nhấc chân, rốt cuộc nàng nhớ tới mục đích hôm nay của mình.
Nàng là tới muốn thông hành lệnh a!
Mà không phải cùng người ta tán gẫu!
Buổi chiều này của mình, đến cùng đang làm gì?!
Hứa Trân bi thương cực kỳ, nàng vội xoay người nhìn Thứ Sử.
Thứ Sử cho rằng Hứa Trân muốn cáo biệt, cũng đứng dậy chắp tay với nàng.
Ai biết Hứa Trân chỉ là vô cùng thâm trầm nói: "Thứ Sử, kỳ thật hôm nay ta tới, là muốn chút đồ."
Thứ Sử thấy nàng nhắc tới, nhớ lại xác thật có chuyện này, hình như là muốn thông hành lệnh quân doanh.
Thông hành lệnh quân doanh bình thường không thể cho loạn, nhưng dù không cho, muốn đi vào vẫn có thể, vì vậy trông giữ cũng không đặc biệt nghiêm.
Huống hồ người này còn là người đọc sách có văn hóa.
Thứ Sử không có làm khó dễ Hứa Trân nhiều, trực tiếp đề bút viết cho nàng phong thư, để nàng mang theo đi tìm Huyện lệnh lấy thông hành lệnh, khai thông xong là có thể thường tới quân doanh tìm người.
Hứa Trân tiếp nhận công văn, đắc ý nói cảm tạ rồi rời đi.
Bên trong nhã gian, trà nguội nửa chén, đàn hương lượn lờ.
Quốc Công cùng Thứ Sử tiếp tục chơi cờ.
Hai người bọn họ thường cùng nhau chơi cờ, mấy năm qua chiến tranh hơi nhiều, hai người đều bận rộn, không chơi nhiều như xưa. Hôm nay hiếm thấy tụ lại, không nghĩ tới có thể gặp được một nhân vật như Hứa Trân.
Vấn đề người Hồ vận động chiến quấy nhiễu bọn họ rất lâu, từ binh pháp mà nhìn, bọn họ cũng có không ít đối sách, nhưng bởi vì thất bại quá nhiều, nên không dám đi chứng thực.
Những lời vừa rồi của Hứa Trân, đúng là khiến bọn họ nhớ lại ngông cuồng thời trẻ.
Đơn giản chính là muốn đem một thân tài hoa dùng ở việc trị quốc, triển khai hoài bão mà thôi.
Hai người tiếp tục hạ cờ.
Quân cờ hạ xuống bàn, tiếng vang lạch cạch.
"Đúng rồi." Quốc Công bỗng nhiên trầm giọng nói: "Gần đây dường như có một người từ Trường An bị biếm quan tới nơi trú quân của ngươi."
Thứ Sử gật đầu nói: "Ta nghe nói, lúc trước là Thượng Thư, không khoa khảo, diện thánh liền trực tiếp đảm nhiệm."
"Thì ra là như vậy." Quốc Công không hiểu rõ lắm, nhưng không khoa cử mà làm quan, đối với rất nhiều người mà nói, chính là tương tự như đi cửa sau.
Nếu là đi cửa sau, vậy thì không có gì đáng lo lắng.
Quốc Công đối với việc này không có mấy hứng thú, hắn nói với Thứ Sử: "Tiếp tục."
Hai người liền tiếp tục chơi cờ.
――― ――― ―――
Tuyết nhỏ phủ đầu tường, đầy đất cỏ trắng gãy đổ.
Hứa Trân ngồi xe đi đổi lấy thông hành lệnh, Tuệ Ẩu trở về Bình Lương, cửa thành đá vụn đầy đất, hẳn là có đội tiểu chiến người Hồ tới gây một hồi sóng.
Nàng nhìn đã quen, dọc theo đường nhỏ đi về nơi ở, đi ngang qua cửa hàng y phục, nàng nhìn thấy một ít da lông động vật, thuần thiên nhiên, rất ưa nhìn!
Hứa Trân nhanh chóng bỏ tiền mua lại.
Nhưng sau khi mua xong nàng phát hiện một vấn đề , đó là, nàng không biết làm.
Trong nhà phụ trách khâu vá, vẫn luôn là tiểu ăn mày.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Lẽ nào bây giờ ôm bọc da lông chạy tới quân doanh để cho tiểu ăn mày làm?
Hứa Trân bị suy nghĩ của mình làm trầm mặc.
Nàng nằm lỳ trên giường, nhìn hai khối da lông quyết định tự nghiên cứu làm quần áo thế nào, chợt thấy thông hành lệnh lộ ra từ ống tay áo.
Thông hành lệnh a.
Hứa Trân cầm nhìn, nhìn một chút, sau đó lại cất đi.
Tuy rằng lấy được thông hành lệnh, nhưng nàng có chút không muốn đi tìm tiểu ăn mày.
Dù sao vừa trải qua một lần thay đổi nội tâm lớn, nàng còn chưa nghĩ ra làm sao đối mặt.
Chẳng lẽ phải vọt thẳng tới nói một câu "Dường như ta có chút yêu ngươi" sao?
Hứa Trân suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu có người hướng nàng nói vậy, nàng trực tiếp một quyền đánh tới.
Quá trắng trợn.
Thật sự quá trắng trợn.
Hứa Trân ngồi trên ghế suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy không đi cũng không được, dù sao đã mấy ngày không gặp tiểu ăn mày, hơn nữa mình còn lấy được thông hành lệnh. Cuối cùng, nàng mang theo da lông cùng một ít đồ ăn đi tới quân doanh.
Bão cát mù mịt, ánh trắng hiu quạnh. Nơi dựng lều binh doanh, ban đêm có quân đội tuần tra, Hứa Trân cho người canh gác xem quan ấn cùng thông hành lệnh của mình, bàn giao mình tìm ai, liền trực tiếp vào trong.
Lúc này hình như là thời gian dạ huấn.
Có tiếng quát tháo từ sa mạc rộng lớn đằng xa truyền tới.
Hứa Trân hỏi đường, hỏi trướng bồng tiểu ăn mày ở, trực tiếp vén rèm đi vào.
Vốn nàng tưởng bên trong không có người.
Ai ngờ vừa đi vào, liền nhìn thấy Tuân Thiên Xuân đưa lưng đối diện nàng ngồi trên đệm chăn, y phục cởi một nửa, lộ ra cánh tay tinh tế cùng bả vai bóng loáng, đang kéo băng vải cùng băng gạc trên cánh tay.
Hứa Trân sững sốt tại chỗ chốc lát, chạy tới hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Nàng cầm đồ vật trong tay đặt bên giường, tới gần xem cánh tay Tuân Thiên Xuân, nhìn thấy vết thương đen đỏ phía trên, còn đang mơ hồ nhỏ máu.
Đèn đuốc sáng tối, mơ màng tối tăm, ngoài trừ vết thủng đỏ sậm, còn lại là da dẻ trơn bóng trong suốt.
Trước đây Hứa Trân nhìn không ít thứ, hiện tại lại nhìn, lại khó tránh khỏi có chút đỏ mặt.
Nàng cúi đầu nỗ lực đem sự chú ý tập trung ở trên băng gạc cùng vết thương, đang muốn hỏi lại.
Tuân Thiên Xuân xoay người, nhìn thấy Hứa Trân, trong mắt là mừng rỡ.
Nàng giải thích: "Bị độc tiễn bắn bị thương."
Hứa Trân ngẩn người: "Các ngươi huấn luyện còn có độc tiễn? Không đúng, tại sao lại bắn trúng ngươi, ngươi làm bia ngắm sao?"
Tuân Thiên Xuân cười nhẹ nói: "Không phải."
Hứa Trân hỏi: "Vậy thì là gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Ra chiến trường."
Hứa Trân hỏi: "Nhanh như vậy đã ra chiến trường?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Thiếu người."
Hứa Trân không nói nữa.
Nàng nắm băng vải cùng thuốc, giơ tay tìm công cụ, bỏ cái cũ đi, đổi băng gạc mới.
Sau khi băng bó xong, nàng nhìn mình thắt một cái nơ con bướm hoàn mỹ, không nhịn được chìm trong tự mình thưởng thức, sau đó, lại nhìn thấy trước mắt một mảnh da thịt trắng nõn, cùng hình dáng cánh tay duyên dáng.
Hứa Trân đưa tay sờ sờ hai lần.
Rất nhanh gò má nàng không nhịn được bắt đầu nóng lên, trước mắt choáng váng.
Hứa Trân cảm thấy mình có chút không đúng lắm, nàng sờ mấy lần, không xác định nghĩ, loại hành vi này của mình sẽ không phải là xâm phạm tiểu ăn mày đi.
Nghĩ tới cái này, Hứa Trân đột nhiên nhảy lên, đại não hỗn loạn, hoảng loạn đào tẩu.
Ánh trăng thê lương, ven đường đèn đuốc lóe sáng, chỗ xa hơn có thể nhìn thấy cảnh đêm thành trì lấm tấm đốm nhỏ.
Tuân Thiên Xuân cảm nhận được động tĩnh ngẩng đầu lên, xuyên qua khe hở rèm cửa, nhìn thấy bóng lưng rời đi của Hứa Trân, ánh mắt từ từ trở nên nghi hoặc.
Nàng cầm tiểu kiếm xanh lam trong tay, ngồi trên đệm chăn.
Lại qua chốc lát, một người trướng bồng, là xá hữu ( cùng phòng ) của Tuân Thiên Xuân, người này mấy ngày trước ở trong tối cười nhạo Tuân Thiên Xuân, bị một ánh mắt của Tuân Thiên Xuân đe dọa, trực tiếp sợ vỡ mật.
Từ đó về sau, xá hữu này đối với Tuân Thiên Xuân vẫn duy trì một loại thái độ kính nể, vậy nên lúc này rất cung kính chào hỏi Tuân Thiên Xuân.
Tuân Thiên Xuân gật đầu.
Xá hữu nom nớp lo sợ chuẩn bị rời đi.
Tuân Thiên Xuân đột nhiên gọi nàng lại.
Xá hữu sợ tới run chân.
Tuân Thiên Xuân suy nghĩ chốc lát, hỏi một vấn đề: "Ta có một hảo hữu, hôm nay tới thăm ta, lại bỗng nhiên chạy trốn, đây là vì sao?"
Vừa rồi tiên sinh cử động khác thường, khiến nàng thật sự không nghĩ ra.
Xá hữu nghe thấy cũng không quá chắc chắn, nàng cẩn thận từng chút hỏi: "Lúc chạy trốn như thế nào?"
Tuân Thiên Xuân miêu tả: "Mặt đỏ, thở hổn hển."
Xá hữu khϊếp sợ, càng cẩn thận kỷ càng dò hỏi: "Người kia có phải, thích ngươi không?"
Tuân Thiên Xuân hỏi: "Thích?"
Xã hữu nghĩ Tuân Thiên Xuân không biết thích là gì, nàng hỏi: "Nàng có phải thường hay đối với ngươi rất tốt, cái loại không cần lý do kia?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Ừm."
Xá hữu thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Dạng này chính là biểu hiện bình thường, bởi vì người kia thích ngươi a, vì vậy nên ở trước mặt người trong lòng hay thẹn thùng."
Người trong lòng?
Tuân Thiên Xuân nghe, cảm thấy cái từ này không tệ lắm.
Nàng còn muốn hỏi cái khác.
Xá hữu tiếp tục nói: "Nếu ngươi cũng thích người kia, thì tích cực hơn một chút biểu đạt đồng ý là được rồi."
Tuân Thiên Xuân hỏi: "Ta có thể nói thẳng với nàng ta cũng thích hay không?"
Xá hữu vội nói: "Đương nhiên không được! Nữ tử nên rụt rè, bày tỏ phải để đối phương làm."
Thì ra là như vậy.
Tuân Thiên Xuân nhớ rồi.
Nàng lại hỏi: "Ta phải biểu đạt thế nào?"
Xá hữu nghĩ một chút, nói: "Thông thường đều là tặng quà, hoặc tự mình làm lễ vật."
Nghe cũng không tệ.
Tuân Thiên Xuân biết rõ phải làm thế nào.
Nàng gật đầu nói: "Được rồi, cảm tạ."
◍ ――― Hết chương 50 ――― ◍
⌈(1)
Trận Mục Dã: Còn được gọi là Vũ vương khắc Ân hay Vũ vương phạt Trụ, là từ dùng để chỉ cuộc quyết chiến giữa Đế Tân và Chu Vũ vương, mở ra việc thành lập triều đại nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.
Đế Tân nhà Thương trước đánh nước Lê ở Tây Bắc, sau lại dẹp Đông Di. Tuy kết quả thu được thắng lợi, nhưng vì dùng binh cực nhọc, vũ dụng lại quá tàn khắc, cộng với sự xa xỉ quá quắt đã khiến mâu thuẫn xã hội và giai cấp ngày càng sâu sắc. Sách Tả truyện có nói: "Trụ trừ Đông Di mà hại đến thân" ( Trụ khắc Đông Di nhi tổn kỳ thân ).⌋
⌈(2)
Quan Vũ: cũng được gọi là Quan Công, biểu tự Vân Trường hoặc Trường Sinh là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công vào việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị. Mặc dù không được các tài liệu chính thống xác nhận, ông thường được cho là anh em kết nghĩa với Lưu Bị và Trương Phi, và là người đứng đầu trong số ngũ hổ tướng của nhà Thục Hán gồm: Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu và Hoàng Trung.⌋