Chương 22: Hỗ Thời, Bạch Hồng thư viện.

Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại - Chương 22: Hỗ Thời, Bạch Hồng thư viện.

Chương 22: Hỗ Thời, Bạch Hồng thư viện.

Bạch Hồng thư viện náo nhiệt cực kỳ, hồng hoa treo cao cao trên tường, ở bờ sông rắc cánh hoa hồng nhạt, mùi hương tràn ngập trên không trung, xa hoa lại lãng mạn.

Bởi đến ngày Thánh Thượng thưởng bạc, thiệp mời cùng khen ngợi.

Bạch Hồng thư viện nhất thời phong quang vô hạn, mặc kệ đệ tử thư viện hay là tiên sinh, cũng có thể nghênh ngang đi trên đường phố Giang Lăng.

Vô số người đến chúc mừng, không ai không muốn thừa dịp này kết thân thêm quan hệ.

Thư viện nhạc kiến kỳ thành(1), nhân cơ hội tổ chức yến hội vài ngày, mời đại thương cùng các nhân vật có địa vị.

⌈(1) Nhạc kiến kỳ thành: Vui mừng nhìn thấy thành quả.⌋

Mọi người cùng nhau vui cười, khúc thủy lưu thương(2).

⌈(2) Khúc thủy lưu thương hoặc Lưu thương khúc thủy: Một trong những tập tục uống rượu của người cổ đại Trung Quốc, người ta ngồi rải rác hai bên bờ sông, thả một chén rượu ở trên dòng nước, chén trôi xuôi xuống, tấp vào chỗ nào thì người ta lại vớt lên, uống rượu trong chén ( vì vậy cho nên gọi là lưu thương: lưu là trôi, thương là chén rượu ); có lẽ không muốn cho chén trôi xa, người ta lựa chỗ nào dòng nước uốn khúc mà thả; nếu không thì phải dẫn nước sao cho nó chảy uốn khúc (như vậy gọi là khúc thuỷ: khúc là uốn cong, thuỷ là nước ).⌋

Trong bữa tiệc, một nữ tử mặc váy sam màu trắng nâng chén rượu, cất bước trong đám người, cười cười cùng người nâng chén đối ẩm.

Mọi người chúc mừng: "Chúng mừng Hỗ tiên sinh, sau lần này, nhất định có thể một bước lên mây, trở thành quan lớn."

"Đến lúc đó đừng quên đồng hương Giang Lăng chúng ta."

"Hỗ tiên sinh thật sự là người cơ trí, Hình bộ nỗ lực lâu như vậy không có kết quả, Hỗ tiên sinh chỉ trong vòng một ngày cấp tốc phá án, thật sự lợi hại!"

Hỗ Thời nghe vậy cười không dừng được.

Nàng cùng người một đường khoa đàm ( nói lời khen ngợi ), uống nhiều rượu có chút khó chịu, say khướt đi vào trong thư đường, đỏ mặt lừ lừ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Mới vừa ngồi xuống giường nhỏ, nghiêng đầu nằm xuống, một người nam tử trung niên từ ngoài cửa tiến vào.

Nam tử từ cửa vào trực tiếp hỏi: "Ngươi thật muốn như vậy? Tuy người biết chuyện này ít, nhưng không phải không có, nếu thật bị phát hiện, đó là tội chặt đầu."

Hắn vừa đi vừa nói, đi đến trước mặt Hỗ Thời mới dừng lại.

Hỗ Thời ngẩng đầu nhìn hắn một hồi, lại cúi đầu, cười nhạt: "Sơn trưởng, nhờ vào lần này, không phải ngươi cũng cọ được không ít chỗ tốt sao?

Người đối thoại kia chính là sơn trưởng Bạch Hồng thư viện.

Hắn nghe vậy không nói, vẻ mặt xoắn xuýt.

Hỗ Thời lãnh diễm cười: "Năm đó thư viện có Thám Hoa, đều không náo nhiệt như vậy, đám người kia chính là muỗi ngửi thấy mùi máu, nơi nào náo nhiệt thì chạy tới."

Sơn trưởng vẫn không nói lời nào.

Hỗ Thời nói: "Huống hồ cái tên cứu người thật sự kia vẫn không xuất hiện, Huyện lệnh tìm ta hỗ trợ, ta giúp hắn, lại không phải cố ý giả mạo, bất quá chỉ là hỗ trợ giúp người giải ưu mà thôi."

Nàng đem loại hành vi này gọi là "Nhân(3)" của Nho gia.

Việc này xác thật là Huyện lệnh đến tìm nàng.

Hỗ Thời hoàn toàn không nghĩ đến, mình có được kỳ ngộ lớn như vậy.

Mấy ngày trước hài đồng tìm được về, kinh động Thánh Nhân, Thánh Thượng phát xuống chiếu thư nói muốn khen ngợi người cứu kia.

Nhưng tìm nửa ngày, cũng không biết bộ dáng người kia thế nào, cũng không biết người kia tên gì, chỉ ngờ ngợ biết dường như là một nữ tiên sinh không có tiền.

Thư viện ở Giang Lăng nhiều, tiên sinh nhiều, nhưng nữ tiên sinh không nhiều, nữ tiên sinh nhìn rất nghèo lại càng ít!

Nghe nói Huyện lệnh tìm hồi lâu, đều không thể tìm được người như thế, nên quyết định tìm Hỗ Thời hỗ trợ.

Hỗ Thời biết được hình dung này, sau vừa vui mừng lại vừa khổ sở.

Vui mừng vì biết rốt cuộc mình có cơ hội diện thánh, có thể biểu diễn kế hoạch chính trị lớn của mình.

Khổ sở vì, nàng hoàn toàn không biết, mình ở trong mắt người, thoạt nhìn lại rất nghèo.

Nhưng vậy cũng tốt, nàng nghèo rớt mồng tơi, không kiêng dè chút nào, dù cuối cùng bị vạch trần cũng không sao!

Hơn nữa dựa theo Huyện lệnh nói.

Tên kia cứu người, thật ra lúc đào sinh ( chạy thoát thân ) trên đường gặp nạn, hiện tại căn bản không có người này.

Chỉ cần mình đóng vai tốt, không để những hài đồng được cứu kia nhìn ra dị dạng, sẽ không có vấn đề gì.

Nghĩ đến đây, trong mắt Hỗ Thời lộ ra chút tia sáng, càng cảm thấy, thời đại của mình đã đến.

Chuyện này đối với Hỗ Thời mà nói là một cái bắt đầu.

Còn đối với Hứa Trân, khi nàng đạt được điểm công đức, tất cả đã kết thúc. Vì vậy nàng không chút để ý, không ra ngoài tìm hiểu, cũng không ở khắp nơi nghe bát quái.

Mấy ngày nay ăn ăn uống uống, biên soạn một hồi đề thi khoa cử.

Bởi vì biên soạn quá mệt mỏi, sau đó nàng thẳng thắn từ hệ thống ⌈Thương thành⌉ mua một bản [ Ngũ niên cao khảo tam niên mô phỏng(4) ], từ bên trong lựa chọn một đống văn ngôn đề mục viết lên.

⌈(4) Ngũ niên cao khảo tam niên mô phỏng: Là sách tham khảo trợ giúp thi đại học. Bộ sách tập hợp đề thi đại học cả nước trong 5 năm gần nhất cùng với các bộ đề dùng trong kỳ thi thử của các trường nổi tiếng trong 3 năm gần nhất.⌋

Chỉ mong sơn trưởng không phát hiện mình lén lút sửa đề mục.

Hứa Trân cầu khẩn.

Ngày mai nàng phải đi làm, buổi tối cuối cùng trước khi đi làm, Hứa Trân cùng tiểu ăn mày tán gẫu.

Tay Tuân Thiên Xuân còn chưa khỏe, Hứa Trân để nàng nghỉ ngơi thêm mấy ngày, chờ vết thương hoàn toàn khôi phục rồi ra ngoài.

Ăn cơm tối xong đi đến phòng.

Hứa Trân vì biểu đạt chính mình thay đổi triệt để mà yêu thương nhi đồng.

Nàng hỏi tiểu ăn mày: "Ngươi ăn tối no chưa?"

Tuân Thiên Xuân gật đầu: "No rồi."

Hứa Trân lại hỏi: "Còn muốn ăn không?"

Tuân Thiên Xuân quay đầu nhìn nàng, không nói gì, ngồi ngay ngắn trên giường nhỏ, cầm sách đọc.

Hứa Trân đến gần, thấy Tuân Thiên Xuân vẫn xem [ Trang tử ].

Tư tưởng Lão Trang phi thường thú vị, nhưng Hứa Trân có chút lo lắng, nếu tiểu ăn mày vẫn xem tư tưởng đạo gia, sẽ không có lợi lắm cho ngày sau trị quốc.

Nàng nghiêng thân dựa vào vai Tuân Thiên Xuân, cùng đọc sách, nhìn hồi lâu, nhịn không được mà ngáp.

Không biết đến mấy giờ, Hứa Trân ngủ mê, đột nhiên cảm thấy trên miệng truyền đến xúc cảm.

Nàng cảm nhận một chút, thấy không đúng lắm.

Mở mắt ra xoa xoa, bò dậy hỏi: "Tiểu ăn mày?"

Tuân Thiên Xuân ở ngay bên cạnh nàng, nói: "Ta ở đây."

Hứa Trân hỏi: "Vừa rồi ngươi hôn ta sao?"

Tuân Thiên Xuân gật đầu.

Hứa Trân mơ hồ nghĩ, này hẳn là cảm giác nữ nhi hôn thân mụ mụ, chỉ là vị trí hôn không đúng lắm.

Nàng chỉ gò má của mình, uốn nắn nói: "Hôn nơi này."

Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân, không nhúc nhích.

Hứa Trân cường điệu: "Nơi này, nơi này, lần sau đừng hôn môi, hôn mặt."

Tuân Thiên Xuân không lên tiếng.

Hứa Trân nói: "Đến hôn a."

Tuân Thiên Xuân tựa sát vào.

Hứa Trân đợi một chút, không đợi được, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao không hôn ta?"

Tuân Thiên Xuân lùi về sau nửa bước, cúi đầu không lên tiếng.

Hứa Trân suy nghĩ một chút, giải thích: "Ta không đánh phấn, ngươi đừng lo lắng."

Tuân Thiên Xuân nói: "Không có lo lắng."

Nàng dường như cũng không muốn tiếp tục đề tài này, từ trên bàn rút lấy quyển sách, cầm trong tay nói: "Trước có đọc, vẫn không hiểu lắm."

Hứa Trân tỉnh táo không ít, thấy Tuân Thiên Xuân không vui, không tiếp tục ép buộc, hỏi: "Nơi nào không hiểu."

Tuân Thiên Xuân cầm lại là [ Trang tử ], tùy tiện lật, mở lại một trang lúc trước từng đọc.

Nàng trầm mặc một chút, nói: "Câu [ Thác thiên hạ, ký thiên hạ ( nắm thiên hạ, gửi gắm thiên hạ ) ] kia, không hiểu lắm. Vì sao yêu mình hơn thiên hạ, lại có thể cai quản thiên hạ?"

Hứa Trân suy nghĩ một chút nói: "Đây là tư tưởng vô vi của Lão Trang."

Tuân Thiên Xuân ngẩng đầu nhìn nàng.

Hứa Trân bị Tuân Thiên Xuân nhìn chăm chú, này không biết là cửu biệt trùng phùng hay là sống sót sau tai nạn, loại ánh mắt này khiến lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ diệu.

Nàng lấy lại tinh thần, nhìn câu kia giải thích: "Lão Trang cảm thấy, thiên hạ do người tạo thành, bởi vậy, bảo vệ người, chính là bảo vệ thiên hạ, bảo vệ chính mình cũng là bảo vệ thiên hạ. Một người, nếu ngay cả chính mình cũng không bảo vệ được, làm sao sẽ bảo vệ thiên hạ?"

Tuân Thiên Xuân lẳng lặng nghe.

Hứa Trân hỏi: "Ngươi hiểu không?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Đã hiểu."

"Nhanh như vậy?" Hứa Trân nói, "Thật ra này chính là làm quan chi đạo, ngươi có thể từ trong đây nghe được điều gì? Nếu làm quan, ngươi muốn làm như thế nào?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Làm quan yêu chính mình."

Hứa Trân suy nghĩ một chút hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Yêu bách tính." Tuân Thiên Xuân nói tiếp.

Hứa Trân rất kinh hỉ, cảm thấy tư tưởng của Tuân Thiên Xuân phi thường chính xác, dựa theo phương hướng này tiếp tục, sau này nếu làm Hoàng Đế, nhất định là một Hoàng Đế tốt thanh chính yêu dân.

Nàng rèn sắt khi còn nóng, kéo sách lại đọc một đoạn cho Tuân Thiên Xuân.

Đọc đọc, cơn buồn ngủ kéo tới, nàng đem sách kín đáo đưa cho Tuân Thiên Xuân, nằm bò trên giường nhỏ bắt đầu ngủ.

Tuân Thiên Xuân vẫn cúi đầu lật xem sách, ánh đèn sáng tối chập chờn trên trang sách, chiếu ra một mảnh bóng xám trùng điệp.

Tiếng trang sách ma sát nhẹ nhàng.

Tuân Thiên Xuân chuyển động, nghiêng đầu nhìn Hứa Trân một chút, hồi lâu sau, khóe miệng nàng chậm rãi cong lên độ cong rất nhỏ, hầu như nhìn không thấy, nếu bị người nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị đóa đàm hoa này kinh diễm chấn kinh.

Nàng đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy cánh tay Hứa Trân, đỡ lấy lưng nàng, kéo nàng vào trong lòng.

Đáng tiếc thân hình mình quá mức nhỏ bé, chỉ có thể miễn cưỡng ôm.

Tuân Thiên Xuân cảm thụ, sau một lát, nàng nghĩ cùng ta muốn dường như có sự khác biệt.

Ban ngày náo động, chẳng biết tại sao, xung quanh đều ồn ào, tựa hồ phát sinh đại sự gì.

Hứa Trân bị đánh thức nhiều lần, quật cường không chịu rời giường, nằm trên giường ngủ tiếp.

Lúc ngủ, nàng có một giấc mộng.

Mộng thấy mình là một con rùa đen nhỏ, vui vẻ lăn lộn trong bùn, nhưng sau một lát, mình lại trở thành thần quy, đứng trên triều đình được người cung phụng.

Hứa Trân sợ đến mức tỉnh dậy.

Nàng kiểm tra xung quanh, vui mừng phát hiện mình vẫn là người mà không phải con rùa đen.

Nhất định do mình đọc quá nhiều [ Trang tử ] mới có thể thấy ác mộng này.

Hứa Trân nghĩ, nàng mới không muốn làm thần quy gì đó, làm một tiểu nhân vật là đủ.

Cơn ác mộng này khiến Hứa Trân cả ngày tinh thần hoảng hốt.

Nàng nhớ sai giờ học, sắp buổi trưa mới chạy đến thư viện.

Thư viện vắng vẻ, ở đại môn, quả xanh biếc ở trên cành cây tùng xanh đung đưa trên không.

Tiến vào thư viện, bất luận là ất ban đứng đầu hay giáp ban, đều không có người nào.

Một đường đi vào mậu ban.

Trong thư đường mậu ban, chỉ có Lý Tam Lang gục xuống bàn, dường như đang ngủ.

Hứa Trân đứng ở cửa hỏi: "Lý Tam Lang, những đệ tử khác đâu?"

Lý Tam Lang nghe thấy âm thanh lập tức ngồi dậy.

Nhìn thấy Hứa Trân, hắn mừng rỡ không thôi, hô to: "Tiên sinh! Ngươi khỏe rồi?!"

Hứa Trân cười hì hì nói: "Đương nhiên khỏe, rất khỏe mạnh. Đúng rồi, lúc trước cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi ở trên sườn núi la to, ta cùng a muội ta sợ là đánh không lại phụ nhân kia."

Lý Tam Lang nghe xong giải thích: "Tiên sinh, không phải công lao của ta."

Hứa Trân hỏi: "Vậy là Cát Hỉ Nhi sao? Nói chung cảm tạ các ngươi."

Lý Tam Lang lắc đầu: "Cũng không phải nàng, là a muội của ngươi, lật tung toàn bộ Giang Lăng, mang theo một đám hài đồng tìm đến chúng ta, nói cho chúng ta địa điểm, để chúng ta đi báo quan, nên chúng ta mới có thể đúng lúc chạy tới."

Hứa Trân nghe xong, trong lòng chấn động.

Nàng nghĩ, quả nhiên là tiểu ăn mày, thật sự là...

"Mấy ngày nay đều không thấy tiên sinh, thật sự gấp chết ta rồi." Lý Tam Lang đánh gãy tâm tư Hứa Trân, "Tiên sinh ngươi có biết không, có người giả mạo ngươi, mạo hiểm đi lĩnh công lao của ngươi."

Hứa Trân không phản ứng lại: "Cái gì?"

Lý Tam Lang giải thích cho nàng nghe.

Hóa ra Huyện lệnh ban bố cáo, tìm anh hùng vô danh cứu người khắp nơi, nhưng tìm vài ngày, không thu hoạch được gì, cũng không có ít người giả mạo.

Lý Tam Lang chạy đến cùng người phổ cập khoa học, nói cho bọn họ biết cứu người là Hứa tiên sinh của Thanh Long Sơn thư viện.

Không một ai tin.

Cuối cùng Hỗ tiên sinh của Bạch Hồng thư viện chạy đến, nói là mình cứu người.

Lý Tam Lang khịt mũi coi thường, cho là người này chẳng mấy chốc bị vạch trần, lại không nghĩ đến, việc này qua mấy ngày, tựa hồ tất cả mọi người đều tin!

Bởi vì căn cứ vào người cứu hài đồng cùng Quận chúa, là nữ tiên sinh mặc áo trắng.

Người Bạch Hồng thư viện kia, vừa vặn chính là như vậy!

Mấy ngày nay, mọi người đều ở Bạch Hồng thư việc chúc mừng.

Ngay cả sơn trưởng thư viện mình cũng chạy đi chúc mừng.

Còn cho thư viện nghỉ học, để mọi người có thời gian đi chúc mừng!

Lý Tam Lang vô cùng tức giận, khắp nơi giải thích, vẫn không ai tin.

Hắn muốn tìm Hứa Trân, nhưng không biết Hứa Trân ở đâu, lại không tiện phiền phụ thân cùng tổ phụ, nên chỉ có thể ở thư viện.

Lúc này thật vất vả chờ được Hứa Trân tới.

Lý Tam Lang nhất thời không biết nên oan ức hay nên vui vẻ, hắn không nghĩ ra, thẳng thắn mặc kệ mà tố cáo.

Hứa Trân nghe xong vô cùng hờ hững.

"Chỉ là công lao thôi, nàng muốn liền cho nàng đi, làm người nhất định phải rộng rãi." Hứa Trân nói, "Nhân giả bất ưu, trí giả bất hoặc, dũng giả bất cụ(5). Tuy ta bất nhân bất trí dã bất dũng cảm(6), nhưng làm người, không thể có quá nhiều buồn phiền, bằng không cái được không bù được cái mất, chính mình không vui, người bên cạnh có thể cũng khó chịu theo."

⌈(5) Nhân giả bất ưu, trí giả bất hoặc,dũng giả bất cụ: Có lòng nhân thì không ưu tư, có kiến thức thì không nghi ngờ, có dũng cảm thì không sợ hãi.

"Nhân" là lòng thương yêu giúp đỡ người; có "nhân". "Trí" là hiểu biết, phân biệt rõ đúng, sai, hay, dở; có trí sẽ không bị nhầm lẫn, không đi sai đường khiến lầm lẫn cuộc đời. "Dũng" là gan dạ, dám vượt mọi khó khăn, gian nguy; có dũng sẽ không biết sợ: không sợ gian lao, không sợ cường quyền, bạo lực cho dù phải hi sinh cả tính mạng cũng vẫn ngang nhiên và kiên trì đi theo con đường mà mình lựa chọn. Thiếu một trong ba đặc tính Nhân, Trí, Dũng đều không phải là một người quân tử.⌋

⌈(6) Bất nhân bất trí dã bất dũng cảm: Không nhân ái, không khôn ngoan, không dũng cảm.⌋

Nàng nói một đống đạo lý lớn.

Lý Tam lang vốn rất tức giận, nhưng nghe nhiều về sau, đột nhiên cảm thấy Hứa Trân làm như vậy, có một loại khí khái của danh tướng Tam quốc lâm nguy không sợ, không quan tâm hơn thua, thật sự vô cùng lợi hại.

Hắn kính ngưỡng không ngớt, tán dương: "Không hổ là tiên sinh!"

Hứa Trân khiêm tốn: "Đâu có, đâu có."

Lý Tam Lang nói: "Nếu là ta, khẳng định không có cách nào từ bỏ danh dự kia, muốn cùng người kia ăn thua đủ!"

Hứa Trân cười nói: "Ai, như vậy thật mệt mỏi a."

Lý Tam Lang gật đầu: "Bây giờ ta đã hiểu, đa tạ tiên sinh chỉ điểm! Chỉ là ngàn lượng bạc kia có chút đáng tiếc, không thì có thể mua không ít đồ ăn."

Hứa Trân cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, đang muốn lại nói chút cố sự tư tưởng tích cực, làm người rộng rãi.

Bỗng bắt được một từ nào đó.

"Ngươi vừa nói gì?" Hứa Trân hỏi.

Lý Tam Lang nâng cao thanh âm nói: "Đa tạ tiên sinh chỉ điểm!"

Hứa Trân nói: "Không phải, nửa câu sau."

Lý Tam Lang suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ là ngàn lượng bạc kia—"

Lời còn chưa dứt, Hứa Trân chạy đến trước mặt hắn hỏi: "Cái gì ngàn lượng bạc?"

Lý Tam Lang nói: "Chính là ngàn lượng bạc Thánh Thượng ban thưởng a!"

"Cái gì?" Hứa Trân cảm giác đại não trống rỗng, nàng trợn to mắt, hỏi: "Thánh Thượng ban thưởng cái gì?"

"Tiền bạc! Lần này cứu Quận chúa có công, Thánh Thượng lại đưa thiệp mời, lại cho tiền bạc, muốn hảo hán cứu người, cũng chính là tiên sinh ngươi, đi tham gia quốc yến!" Lý Tam Lang vô cùng thoải mái nói, "Vạn lần không nghĩ đến, tiên sinh ngươi lại — chờ chút, tiên sinh ngươi đi đâu vậy?"

Hắn còn chưa dứt lời, Hứa Trân đã quay đầu đi ra cửa gỗ.

Lý Tam Lang đứng dậy đi theo ra ngoài, ở phía sau căng thẳng hỏi: "Tiên sinh, ngươi muốn đi đâu?"

Hứa Trân bước nhanh đi tới: "Bạch Hồng thư viện."

"Đi Bạch Hồng thư viện làm gì?"

"Lấy tiền!" Hứa Trân nói, "Ngàn lượng bạc, ta nhất định phải đòi lại!"

Nàng nói cực kỳ nhiệt huyết.

Lý Tam Lang cảm giác mình như lần đầu nhìn thấy Hứa Trân ngông cuồng như vậy, nhất thời cảm khái vạn phần.

Sau khi hoàn hồn, hắn cuống quýt đuổi tới hỏi: "Tiên sinh! Tiên sinh, chúng ta không có thiệp mời, không thể vào a!!"

―――――――――

Bạch Hồng thư viện mở ra ba ngày nhã tập, khách tới quá nhiều, hầu như toàn bộ Giang Lăng đều chạy tới.

Ngay cả sơn trưởng của thư viện khác, tiên sinh cùng đệ tử cũng ở nơi này, thư viện không thể không nghỉ, dồn dập đến tham gia yến hội thanh thế to lớn như vậy.

Hứa Trân mặc y phục dạy học ngày thường, ở bên trong yến hội đi lung tung.

Nàng vốn không vào được, cũng may tổ phụ cùng phụ thân Lý Tam Lang đều ở trong triều làm quan, mặt mũi không nhỏ, lúc này mới được cho vào.

"Người lấy tiền ở đâu?" Hứa Trân hỏi Lý Tam Lang.

Lý Tam Lang chỉ chỉ một nữ tử ở giữa đang nâng rượu, nói: "Tiên sinh! Chính là người kia!"

Hứa Trân ý chí chiếu đấu dạt dào: "Được, ta nhất định đem tiền đòi lại."

Lý Tam Lang cũng bị kí©h thí©ɧ ý chí chiến đấu, ở bên cạnh nói: "Tiên sinh cố lên!"

Hai người lại chờ chốc lát.

Chờ nữ tử bưng rượu kia cùng người tán gẫu xong, đi tới một bên, Hứa Trân lấy dũng khí, đứng dậy đạp bước, chuẩn bị đi tới lấy tiền.

Nhưng, không nghĩ mới đi hai bước.

Bỗng nhiên có một người mặc trang phục phó dịch ( nô bộc ) gọi nàng lại: "Ngươi có phải mới tới làm công nhật không?"

Hứa Trân sửng sốt một chút: "Cái gì?"

"Ngươi còn đứng đây làm gì, sao không đi bưng rượu." Phó dịch kia nhét một cái mâm vào trong tay Hứa Trân, thúc giục, "Hôm nay khách quý nhiều, giống như ngươi vậy, nếu lại để ta phát hiện, trực tiếp từ tiền lương!"

Sau khi nói xong, nàng không cho Hứa Trân cơ hội, vội vàng chạy đi.

Hứa Trân đứng tại chỗ.

Nàng nhìn cái mâm trong tay, vốn muốn trực tiếp ném đi, nhưng ngửi thấy mùi hương của rượu, lại cảm thấy ném đi dường như hơi lãng phí.

Nàng suy nghĩ một lát, rốt cuộc cầm lấy mâm, tận lực bày ra khí thế hùng hổ, hướng nữ tiên sinh đoạt tiền phía trước đi tới.

◍ ――― Hết chương 22 ――― ◍

⌈(3) Nhân: Là phạm trù đạo đức của Nho gia.

Chữ "nhân" của Nho gia theo nghĩa hẹp và cụ thể được Khổng Tử diễn giải cho các học trò của mình được sách vở ghi lại như sau:

Nhân là kìm chế mình để trở về với lễ ( khi trả lời Nhan Hồi ).

Nhân là điều gì mình không muốn thì đừng áp đặt cho người khác, "Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân" ( khi trả lời Trọng Cung ).

Nhân là yêu người ( Khi trả lời Phàn Trì ).

Khổng Tử nói "có thể làm được năm điều dưới đây với thiên hạ là có nhân" đó là: Cung kính, khoan dung, giữ chữ tín, chăm chỉ siêng năng, ra ơn cho mọi người. Ngoài ra, ông nói: Người có nhân, muốn thành đạt thì cũng giúp cho người thành đạt.

Tất cả câu trả lời trên đều cụ thể cho từng người, nội dung hàm chứa tính giáo dục con người cụ thể.

Chữ "nhân" theo nghĩa hẹp rất rộng, do đó người nhà Nho sau này giải thích chữ "nhân" là lý của yêu thương, là đức của tâm hay là làm điều nhân là giữ toàn tâm đức v.v...

Theo nghĩa rộng, chữ "nhân" được Khổng Tử, Mạnh Tử xem như tư tưởng cốt lõi của Nho giáo ( giáo ở đây không phải là tôn giáo, mà là giáo hóa con người ).⌋