Người đàn ông dữ tợn nổi giận đùng đùng rời đi.
Đồ Cửu bừng tỉnh, giãy giụa nắm lấy tay của mẫu thân.
“Bình… An…”
Lông mi của người phụ nữ xinh đẹp khẽ run lên, giọng nói dịu dàng khàn khàn tiều tụy, nhưng trong mắt vẫn lộ ra dịu dàng.
“Đừng…… sợ.”
Lão thừa tướng biết nàng chỉ là chống đỡ một hơi hồi quang phản chiếu mà thôi, nhịn không được nước mắt tuôn đầy mặt: “Nương nương yên tâm, lão thần sẽ chăm sóc cho Cửu hoàng tử.”
“Mẫu thân……”
Đồ Cửu lẩm bẩm, thấy nàng gian nan gật đầu, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của nàng: “Mẫu thân, con đi kêu thái y, mẹ sẽ không sao đâu!!”
“Còn có đệ đệ! Đệ đệ cũng sẽ không sao đâu!!”
Vừa dứt lời, trời đất quay cuồng, một tiếng khóc nỉ non mỏng manh bỗng nhiên vang lên.
Y nhìn chung quanh cung điện vặn vẹo, hoảng lạon ôm đứa trẻ đầy người xanh tím, giọng nói nghẹn ngào cầu cứu: “Cứu nó với, đệ đệ còn sống……”
“Thừa tướng! Mẫu thân! Phụ hoàng……”
Một âm thanh kinh hãi the thé vang lên bên tai, những móng vuốt ma quỷ khô héo đen kịt giật lấy đứa bé khỏi vòng tay của y.
“Là quỷ thai!”
“Gϊếŧ nó đi!”
“Điềm xấu!”
“Gϊếŧ nó!!”
……
“Sao lại sốt nặng thế này?”
Chung Ứng Hủ sờ cái trán nóng bừng của thanh niên, vắt khăn vải khô rồi đắp lên.
Hắn lo lắng nhìn thanh niên nhíu chặt mày, trong lời nói không khỏi mang theo vài phần chất vấn: “Ngày nào các ngươi cũng bắt mạch nấu thuốc cho y, rốt cuộc có ích lợi gì?!”
Mấy vị thái y vội vàng run run quỳ xuống, không dám nhiều lời thêm một câu.
Chung Ứng Hủ không nhận được câu trả lời, tức khắc càng thêm bực bội, hắn đang muốn hỏi lại nguyên nhân bị bệnh của thanh niên, bỗng nhiên nghe thấy người đang hôn mê trên giường nói chuyện.
Hắn cho rằng thanh niên tỉnh rồi, vội vàng đưa lỗ tai qua: “Bệ hạ muốn cái gì……”
“Mẫu thân…… Đệ đệ……”
Đệ đệ?
Đồ Cửu còn có đệ đệ sao?
Không phải tiên đế chỉ có chín đứa con thôi sao?
“Bệ hạ!”
Hàn Nhẫn vội vàng đi đến mép giường, đôi mắt đỏ bừng: “Y sao rồi?”
“Sao lại tự nhiên sốt cao như thế?!”
“Ta cũng không biết.” Chung Ứng Hủ đắp khăn ấm cho thanh niên, vẻ mặt sầu lo: “Nhìn dáng vẻ hình như là gặp ác mộng.”
“Cái gì gọi là hình như!” Hàn Nhẫn không còn nho nhã như xưa nữa, lạnh giọng chất vấn đám thái y đang quỳ: “Bọn họ đều biết ăn mà không biết làm sao?!”
Chung Ứng Hủ không khỏi sửng sốt một chút: “Hàn tiên sinh?”
Hàn Nhẫn nhắm mắt, cúi đầu khom người: “Là ta thất thố, mong bệ hạ thứ tội.”
“Không sao……”
“Mẫu thân, cứu đệ đệ……”
Chung Ứng Hủ vội vàng duỗi tay định đánh thức thanh niên, không ngờ một bóng người bỗng nhiên chen tới, bổ nhào vào mép giường.
Hàn Nhẫn nhẹ nhàng vỗ thanh niên, thấp giọng dỗ dành nói: “Bình An ngoan, mẫu thân không sao, đệ đệ cũng không sao……”
Thấy đối phương buông lỏng cau mày, giọng của ông không nhịn được mang theo khóc nức nở: “Bình An đừng sợ, mẫu thân và đệ đệ đều ổn cả, con chỉ gặp ác mộng thôi……”
“Bình An……”
Chói tai thét chói tai biến mất.
Đứa nhỏ mặc quần áo tả tơi mang đầy vết thương ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy hai đứa nhỏ vào trong lòng.
“Bình An đừng sợ, mẫu thân ở đây.”
Giai điệu Giang Nam quen thuộc vang lên trong giấc mơ tươi sáng, Đồ Cửu ôm đứa nhỏ đang bập bẹ nép vào vòng tay ấm áp của người phụ nữ, nhịn không được mỉm cười, nặng nề thϊếp đi.
Bình An, hôm nay mơ một giấc mơ đẹp nhé.
Hãy ngủ thêm một giấc đi.
……
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, thỉnh thoảng ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng không khớp.
Ông vốn không hát hay, trong quá trình còn kèm theo âm nghẹn ngào khiến cho làn điệu này càng thêm khó nghe.
Nhưngthanh niên lại dần dần thả lỏng lông mày trong giai điệu khó nghe này, xoa dịu vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt, nở một nụ cười dịu dàng ngây thơ.
Chung Ứng Hủ đứng ở mép giường, nhìn thanh niên ngủ yên ổn, nhìn Hàn tiên sinh xưa nay trầm ổn nho nhã lặng lẽ ngồi khóc mép giường, bỗng nhiên có vài phần không cam lòng.
Minh giống như một người ngoài cuộc không biết gì và cũng không không thể cả.
Hắn nhịn không được nghĩ.
……
“Tiên đế bóp chết Thần phi ở trước mặt Đồ Cửu?”
Chung Ứng Hủ sắc mặt cực kỳ, khó coi gian nan thuật lại nói: “Thập hoàng tử được Thần phi hạ sinh khi sắp chết đã bị nội thị cướp từ trong tay Đồ Cửu, sau đó chôn sống ở ngay trước mặt y……”
Chỉ là nghe thôi mà hắn cũng cảm thấy muốn không thở nổi, năm đó một đứa nhỏ mới chín tuổi, rốt cuộc là đã chịu đựng thế nào?
Thảo nào khi một người đàn ông có thân hình cao lớn đến, Đồ Cửu sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Hóa ra đều không phải vì người……
Mà là bóng ma do tiên đế lưu lại.
“Lão thừa tướng không thể ở lâu trong hậu cung, sau khi nhận bức tranh cuộn mà A Nghiên phó thác thì đã bị tiên đế phái người đuổi ra ngoài, ngày hôm sau mới biết được chuyện của Thập hoàng tử.”
Hàn Nhẫn cực kỳ bình tĩnh, bình thản nói: “Ông ấy hận mình đã rời khỏi quá sớm, cho nên sau khi giúp Bình An chôn A Nghiên và Thập hoàng tử thì cũng không chịu được mà ngã bệnh qua đời.”
“Chỉ là trước khi lâm chung đã giao phó cho Văn Anh chăm sóc Bình An, nếu gặp ta thì phải kể lại hết chân tướng, nhất định không được giấu giếm nửa câu.”
“Hai năm trước, Bình An bị tiên đế đuổi ra khỏi cung, tùy ý đuổi đến một phủ đệ, Văn Anh xem như có thể ngày ngày quan tâm chăm sóc cho y, một năm trước, tiên đế bệnh nặng, Bình An đột nhiên hỏi Văn Anh có bằng lòng trợ giúp y đăng cơ hay không, Văn Anh liền đồng ý.”
“Ngày tiên đến băng hà, y gϊếŧ Thái Tử và các vị hoàng tử, thành một bạo quân bị người người thóa mạ.”
Ông lẳng lặng ôm bức hoạ cuộn tròn, nhìn chăm chú khuôn mặt quen thuộc của thanh niên trên người: “Bệ hạ, thứ tội cho Hàn Nhẫn, chỉ sợ không thể phụ tá bệ hạ.”
“Vì sao?!” Chung Ứng Hủ tức khắc nóng nảy, dò hỏi liên tục: “Hàn tiên sinh vẫn nhất quyết muốn dẫn Đồ Cửu rời đi sao?!”
“Không……”
Hàn Nhẫn nhàn nhạt nói: “Một người quật mồ quất xác, hủy hoại lăng mộ của tiên đế tiền triều, không thể làm quan.”
Nghe được ông không định dẫn Đồ Cửu rời đi, Chung Ứng Hủ đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn chưa đợi hắn tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc là tại sao mình lại cảm thấy may mắn thì lại nghe thấy được lời này.
Hắn nhất thời không nói gì, bỗng nhiên lại nở nụ cười: “Tiên sinh nói có lý, nhưng nếu thiên hạ này có một hoàng đế như vậy, sao lại lo lắng có thêm một vị thừa tướng như thế.”
“Bệ hạ?!”
Hàn Nhẫn tức khắc nhíu chặt mi: “Thiên hạ anh tài vô số, cho dù ta có ơn dạy dỗ bệ hạ, bệ hạ cũng đừng coi trời bằng vung, làm hành động đi ngược với tam cương ngũ thường!”
“Huống hồ bệ hạ xưa nay nhân nghĩa khoan hậu, nếu như vì chuyện của ta mà làm bẩn danh dự minh quân, chẳng lẽ không phải là sai lầm của ta sao?!”
“Ta cũng không phải vì tiên sinh.” Chung Ứng Hủ không cần nghĩ ngợi nói, nói xong bản thân cũng không khỏi sửng sốt một chút, mới nói tiếp: “Chỉ là hành động cảu tiên đế quá tàn nhẫn, ta không ưa thôi.”
“Vậy cũng không được.”
Hàn Nhẫn nghiêm túc nói: “Chuyện này vốn không liên quan đến ngươi, nếu ngươi còn nhận người thầy này thì không được nhúng tay!”
“Sao lại không liên quan đến ta!”
Chung Ứng Hủ theo bản năng phản bác một câu, vẫn chưa suy nghĩ sâu xa liền trả lời: “Tiên sinh đối đãi ta như phụ thân, lại coi Đồ Cửu là con, tính ra ta cũng là huynh trưởng của y, phụ thân và đệ đệ bị ấm ức, sao lại không liên quan đến ta chứ.”
Nhiều ngày tới, hắn sớm đã thay đổi suy nghĩ đối với thanh niên bạo ngược kia, hiện giờ biết được sở dĩ y biến thành dáng vẻ này, hoàn toàn là do tiên đế tạo nghiệt.
Tất nhiên hắn không hề đồng ý hành vi gϊếŧ người bừa bãi của đối phương, nhưng thương hại đối phương đã phải chịu đựng nổi khổ như vậy khi còn nhỏ.
Thậm chí hắn còn đang suy nghĩ, Đồ Cửu đã rất kiên cường, nếu đổi lại là người khác thì chỉ sợ đã sớm điên rồi, làm ra hành động ác hơn cũng không chừng, làm gì chỉ lấy nội thị trong cung trút giận, chưa từng động đến bá tánh ngoài cung chứ?
Hắn dường như đã hoàn toàn quên mất cảm giác chán ghét khi biết đối phương đốt cháy hoàng thành, thậm chí còn cảm thấy đối phương không làm quá đáng nữa chứ?!
Hệ thống tra xét tâm lý của nam chính, không khỏi lặng im.
“Hệ Hệ ơi.” Thiên Đạo hít hít cái mũi, khóc thút thít hỏi: “Tôi còn cứu được không?”
【Chắc là được……】 Hệ thống đau đầu nói: 【Sắp đến cốt truyện pháo hôi ám sát nam chính rồi, lúc đó anh ta sẽ không còn có thể tha thứ ký chủ, thậm chí còn khen ký chủ làm tốt nữa chứ?!】