Thế giới 1 - Chương 7: Bạo Quân Độc Ác(7)

Bên trên bàn gỗ đàn hương trải ra một bức tranh cuộn, hoa đào rực rỡ, hoa rụng lả tả, có một đôi tình nhân đang dựa vào nhau ở dưới tàng cây.

Cô gái có dung mạo tuyệt thế, người đàn ông tuấn tú nho nhã, hai người nhìn nhau với ánh mắt dịu dàng không thể che giấu.

Hàn Nhẫn run tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, hai mắt vẫn đυ.c không nhịn được đẫm lệ: “A Nghiên……”

Văn Anh lặng lẽ thở dài, quay người ra ngoài để tránh tiếng khóc kìm nén của người đàn ông.

Hắn ta khoanh tay đứng trong viện, nhìn lên những đám mây đang thay đổi trên bầu trời xanh, dần dần, những đám mây dường như có hình dạng lông mày và đôi mắt lạnh lùng, khóe mắt lại mang chút xuân sắc nhẹ, hắn ta liền cười khổ nhắm mắt lại.

Không thể nghĩ đến.

Không dám nhớ đến.

Nhớ cũng vô dụng, cần gì phải nghĩ……

“Văn thừa tướng, Hàn mỗ thất lễ.”

Hàn Nhẫn điều chỉnh lại cảm xúc, mới cẩn thận cuộn bức hoạ lại, ôm nó đi ra ngoài phòng.

Văn Anh đang đứng một mình cúi đầu trong sân lấy lại tinh thần, xoay người bước vào trong: “Không sai, Hàn tiên sinh là người có cá tính, thấy cố nhân khó tránh khỏi xúc động, không coi là thất lễ.”

“Sao Văn lão thừa tướng lại đưa cho ta bức họa của A Nghiên?” Hàn Nhẫn và đối phương chia ra ngồi hai bên, không nhịn được mở miệng hỏi.

Năm đó hai người họ đều có tình ý với nhau, cha mẹ hai bên cũng đã định ra hôn ước, tam thư lục lễ, chỉ chờ đến hôn lễ.

Cố tình, trước đại hôn hai tháng, ông lại không nhịn được chạy đến gặp A Nghiên, chịu không nổi lời nài nỉ của đối phương, dẫn nàng đi dạo hội đèn l*иg……

“20 năm trước, tiên đế thích cải trang vi hành, vừa gặp đã thương một cô gái đẹp như tiên giáng trần ở hội đèn l*иg.”

Văn Anh thở dài nói: “Lại không hề quan tâm nàng đã có hôn ước, cưỡng ép bắt nàng về cung, hạ chỉ phong làm Thần phi.”

“Gia phụ liên tục dâng tấu can ngăn, tiên đế lại bỏ mặc, còn lấy người nhà để uy hϊếp Thần phi đi vào khuôn khổ……”

Thần phi bất đắc dĩ, chỉ có thể thỏa hiệp, trong thâm cung tĩnh mịch, cứ luôn u uất không vui.

Khi Thần phi bị bắt về, Lão thừa tướng từng bị nàng kéo lấy ống tay áo cầu cứu, biết nàng cũng không phải là một cô gái tham vinh hoa phú quý như lời đồn

Ông không có cách nào ngăn cản hành vi của tiên đế, vì thế vẫn luôn mang áy náy trong lòng, biết được tiên đế định giáng tội vị hôn phu Hàn gia của Thần phi, ông liền bảo người chạy đến thông báo cho họ một tiếng, muốn để gia đình bọn họ sống ẩn cư, tạm tránh đầu sóng ngọn gió.

Nhưng ông vẫn chậm một bước.

Nghe nói cả Hàn gia bị bắt bỏ tù vì tội mưu phản, con trai độc nhất Hàn Tử Mục bởi vì trước đó vào kinh đòi công bằng mà tránh được một kiếp, lại cũng mất đi tin tức trên đường, không biết tung tích.

Cha mẹ Thần phi ốm đau trên giường vì chuyện của con gái, lại biết thêm chuyện nhà bạn già bị liên lụy, thế mà lại bị xử tội tru di cửu tộc.

Bọn họ thẹn giận đan xen, không chịu được bao lâu đã tắt thở trước hai ngày Hàn gia bị hành hình, buông tay nhân gian.

Tiên đế vì ham muốn cá nhân của mình mà hại hai nhà gần trăm người vô tội, lão thừa tướng biết được mấy tin này, trong lòng không thể nào yên được.

Nhưng dẫu sao ông chỉ là một thần tử, vừa không thể làm người chết sống lại, cũng không thể duỗi tay chiếu cố đến Thần phi hoàn toàn không biết gì cả trong hậu cung, chỉ có thể ôm áy náy sâu sắc ngày qua ngày cho đến mười năm.

Tiên đế có mới nới cũ, năm đó bất chấp tất cả để có được người, sau khi đến tay thì đã ném mỹ nhân lúc nào cũng mặt ủ mày ê này ra sau đầu.

Cũng may Thần phi vào cung một năm đã sinh được Cửu hoàng tử, tuy rằng sau khi mẫu thân thất sủng cuộc sống của hai mẹ con không còn được tốt như trước, nhưng không lo ăn uống, cũng không cần thường xuyên ứng phó với tên hoàng đế đáng ghét, tâm tình của Thần phi ngược lại tốt hơn nhiều.

“Mười một năm trước.” Văn Anh vẻ mặt ngẩn ngơ, cụp mắt nói: “Tiên đế tổ chức tiếc sinh thần mười lăm tuổi cho tiên Thái Tử, ta uống mấy ly rượu thì liền muốn ra ngoài điện hóng gió, cũng chính là ngày đó, ta gặp được Cửu hoàng tử vừa mới tám tuổi.”

Một đứa bé nhỏ như đúc từ ngọc rúc vào sau bụi cây, hâm mộ mà nhìn ánh đèn rực rỡ trong cung điện.

Thấy hắn ta nhìn mình, tuy rằng đứa nhỏ kia sợ hãi, nhưng vẫn ôn hòa lễ phép ra hỏi hắn ta: “Ca ca, huynh là quan viên của phụ hoàng sao?”

Hắn ta vẫn nhớ rõ, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt xám khói đó là một cảnh rực rỡ vô song đến cỡ nào.

“Cửu hoàng tử còn nhỏ tuổi đã rất lễ phép, ngôn hành cử chỉ rất có phong thái, phụ thân biết được ta kết bạn với y thì thường xuyên bảo ta mang chút thư tịch bánh ngọt đến cho y, cũng coi như có chút ít còn hơn không, tốt xấu cũng đỡ vài phần áy náy.”

Văn Anh cười cười, buồn bã nói: “Đáng tiếc sau đó bởi vì cái chết của Thần phi, tính tình của y biến đổi lớn, dần dần thay đổi thành như bây giờ.”

“A Nghiên rốt cuộc đã chết như thế nào?!”

Hàn Nhẫn không khỏi siết chặt cuộn bức hoạ, lại vội vàng buông ra, vuốt phẳng lại nếp nhăn, nhíu mày hỏi: “Năm đó ta trốn đi biên quan, chỉ nghe được tin A Nghiên bị chết bệnh, nhưng nghe ngươi nói như vậy, chẳng lẽ trong đó còn ẩn tình khác.”

“Vậy thì phải nói đến bức họa này.”

Văn Anh thở dài, không đành lòng nhìn vẻ mặt của đối phương: “Mười năm trước, tiên đế không biết sao tự nhiên lại nghĩ tới Thần phi, không lâu sau, Thần phi hồi phục sủng ái liền có thai.”

Phi tần trong cung biế được tin này, khó tránh khỏi ghen ghét, không biết là ai động tay động chân, tố giác Thần phi lén lút qua lại với đàn ông bên ngoài, dâʍ ɭσạи cung đình.

“Tiên đế ……” Hắn ta dừng một chút, nhảy qua đánh giá: “Tóm lại, nội thị đã lục soát được bức họa này ở trong cung của Thần phi, tuy rằng không có chứng cứ, nhưng tiên đế cũng vì thế nổi trận lôi đình, chất vấn Thần phi có phải vẫn còn lưu luyến tình cũ hay không.”

“Sau đó thì sao?!”

Hàn Nhẫn đỏ bừng mắt, nôn nóng truy vấn: “A Nghiên không phải vẫn đang có mang, chẳng lẽ……”

“Tiên đế tự tay bóp chết Thần phi.”

……

Bầu trời mờ nhạt, mặt đất phủ đầy những bông hoa đỏ rực.

Đồ Cửu bước đi một mình trong gió, loạng choạng đi trên con đường giữa những bông hoa.

Rất xa, hình như có một bóng người đã nhận ra y đã đến, trong trời đất vang lên tiếng gọi của một người phụ nữ.

“Bình An.”

“Mẫu thân……”

Đồ Cửu sửng sốt, trong thoáng chốc, thế giới đảo lộn, bầu trời suối xanh được thay thế bằng một cung điện tối tăm.

Thân hình cao lớn uy nghiêm bộ mặt dữ tợn, gã bóp chặt lấy cổ mảnh khảnh của người phụ nữ, lạnh giọng chất vấn gì đó trong sự vùng vẫy tuyệt vọng của đối phương.

“Mẫu thân……”

Đứa nhỏ kêu khóc nhào đến, y cắn cắn lên cánh tay của người đàn ông, tiếng khóc thê lương vang vọng ở trong cung điện yên tĩnh, như tiếng kêu rên của oan hồn, cực kỳ chói tai.

Người đàn ông hung ác bị đau, thấy khuôn mặt người phụ nữ đã tím tái, dường như không còn động đậy gì nữa, thế là tiện tay ném nàng xuống rồi xách đứa nhỏ kia lên.

“Tên nghiệt chủng nhà ngươi! Ngỗ nghịch bất hiếu như thế, quả nhiên là con của tiện phụ thông da^ʍ!”

Một cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy Đồ Cửu, y thở dồn dập, lại vẫn không thể có được không khí cần thiết để tồn tại.

Cổ càng ngày càng đau, đau đến gần như tê dại, y mở to đôi mắt đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt, cảm nhận nỗi đau sắp mất mạng trong tay phụ thân của mình.

“Bệ hạ!”

Một bàn tay già nua run rẩy ôm lấy y, ông lão lưng còng chặn Tử Thần.

“Bệ hạ, hổ dữ không ăn thịt con! Ngài muốn bị thế nhân thóa mạ, để tiếng xấu muôn đời sao!!”

Đồ Cửu hơi thở thoi thóp ngã vào trong vòng tay gầy guộc của, không nghe rõ bọn họ nói gì đó, chỉ là chấp nhất nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mảnh khảnh với cái bụng tròn nằm ở cách đó không xa.

Mẫu thân ơi……