Bách Lý Đình dừng lại suy nghĩ khó lường của mình trong chốc lát.
Anh thở dài không tiếng động, tạm thời giấu đi những suy nghĩ dần rõ ràng.
Theo ấn tượng hiện tại của chú cún con về mình, nếu bây giờ anh có làm gì đi nữa thì y cũng sẽ nghĩ anh mang theo mục đích, đợi chung đυ.ng thêm một thời gian nữa rồi nói sau vậy...
Cơn đau ở chân lại truyền đến, anh bất lực động đậy, nắm lấy eo của y, nhấc chân y rời khỏi chân mình: “Cậu đoán xem máy ảnh có quay được cảnh cậu giẫm lên chân tôi không?”
Đồ Cửu bị sức lực của anh làm cho giật mình, sau đó mới phản ứng lại, bối rối nhìn thoáng qua máy ảnh dường như vẫn luôn chĩa vào hai người.
“Đều tại anh!”
Y tức giận hạ giọng: “Còn không mau trả lời tin nhắn!”
MC ở bên cạnh không nhịn được che mắt lại, luôn cảm thấy bây giờ không cần mình làm gì, thì tình hình giữa hai người này cũng không giấu được người khác.
“Vội cái gì?”
Tay của Bách Lý Đình thuận thế đặt lên eo của y, đắc ý cười nói: “Không phải nói là phải trò chuyện cho đến khi đối phương trả lời sao? Sao cậu không tiếp tục trò chuyện nữa?”
Tên này còn đắc ý nữa sao?
Đồ Cửu mím môi, ánh mắt lướt qua trăm người đang có mặt ở hiện trường, miễn cưỡng đè nén cơn giận, nhẫn nhịn cúi đầu nhập vài chữ.
“Có ở đó không?”
“Em nói em thích anh, anh thấy chưa?”
“Mắt không mù chứ?”
Những người hóng hớt không nhịn được cười một tiếng nhưng Bách Lý Đình lại không cảm thấy buồn cười.
Thấy y càng lúc càng cáu kỉnh, anh liền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của y, ấn vào màn hình điện thoại, nhẹ giọng nói: “Thấy rồi, thật khéo, anh cũng thích em.”
Một tràng “Oa.” vang lên, anh đùa giỡn nói: “Nếu đã có tình cảm với nhau, vậy sau này chúng ta ở bên nhau nhé? Bạn trai?”
“Mơ à!”
Đồ Cửu hừ lạnh một tiếng, mở ảnh đại diện của đối phương, dứt khoát chọn chặn: “Trò chơi kết thúc.”
“Thật vô tình.”
Bách Lý Đình lắc đầu, giấu đi sự mất mát của mình trong lời nói đùa: “Dùng xong rồi bỏ à? Anh đúng thật là si tình lầm chỗ…”
“Ha ha, xem ra hai vị quan hệ rất tốt.” MC cười gượng hai tiếng, chuyển sang chủ đề khác: “Nên là bạn bè ngoài đời thực chứ?”
“Không quen.”
Đồ Cửu vẻ mặt lạnh nhạt cúi đầu bấm điện thoại: “Mới quen nhau mấy ngày.”
Cái màn hình chiếu này thoát ra kiểu gì đây?
Y cau mày, tìm mãi không thấy chương trình chiếu màn hình đã đăng nhập trước đó.
MC thấy động tĩnh trên màn hình lớn, vội vàng gọi nhân viên đến giúp đỡ.
Đồ Cửu đưa điện thoại qua, mới phát hiện sau lưng có một bàn tay chó đang đặt trên eo.
Y ghét bỏ vỗ tay đối phương, lùi về phía sau hai bước: “Làm gì mà động tay động chân…”
Nhân viên đang bận bấm điện thoại lóng ngóng đỡ lấy chiếc điện thoại rơi xuống, định mở miệng thì hình ảnh trên màn hình lớn trượt đi, dừng lại ở giao diện tĩnh của một video.
Không biết bức ảnh này được quay như thế nào, góc độ rõ ràng không bình thường lắm, giống như người quay đang nằm rạp xuống đất quay trộm vậy.
Trong con hẻm tối đen, người đàn ông cao lớn đẩy người thanh niên gầy gò vào tường, bàn tay to lớn khóa chặt cổ tay mảnh khảnh của đối phương.
Khuôn mặt tuấn tú của anh ẩn hiện trong màn đêm, cúi đầu áp sát vào hõm cổ trắng ngần của thanh niên, giống như một ma cà rồng chuẩn bị thưởng thức món ngon, tà mị vô cùng.
Còn thanh niên kia bị ấn chặt vào bức tường đất, ngoảnh đầu trừng mắt nhìn người đàn ông phía sau, vẻ mặt hung dữ nhưng lại sắc lệ nội nhẫm giống như một con mèo rõ ràng đã dựng hết lông nhưng vẫn còn đang nhe răng trợn mắt, giả vờ hung hăng.
Chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình của anh ta xộc xệch, để lộ nửa bờ vai và một mảng nhỏ sau lưng, đường cong xương sống đẹp đẽ như thể trong xương cốt đều toát lên vẻ quyến rũ.
Phần thân trên của hai người đối đầu như nước với lửa nhưng phần thân dưới lại dán chặt vào nhau, toàn bộ bức tranh tràn ngập sức căng và sắc tình mơ hồ, khiến người ta nhìn vào liền tưởng tượng liên miên.
Bức ảnh này được màn hình lớn phóng to vô hạn, từng chi tiết đều hiện rõ mồn một, khán giả tại hiện trường lập tức hét lên, hò hét yêu cầu nhân viên mở video.
Đồ Cửu thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn khán giả có mặt tại hiện trường.
May là Bách Lý Đình phản ứng nhanh, quay đầu nhìn lại rồi lập tức giật lấy điện thoại từ tay nhân viên, nhanh chóng đóng giao diện tin nhắn, đồng thời dứt khoát tắt máy.
Đồ Cửu vẫn rất mơ hồ, y quay đầu nhìn lại màn hình lớn đen kịt, rồi lại nhìn vào túi quần: “Sao vậy?”
Bách Lý Đình nhét điện thoại vào túi Đồ Cửu, bất lực thở dài: “Không sao, đừng lo.”
Vẻ mặt anh trông rất bất lực nhưng khóe môi lại vô thức nhếch lên, trong lòng cười rất đắc ý.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Xem ra ý trời ở bên mình rồi!
Ha ha ha!!!
Chuyện gì thế này?
Đồ Cửu nhìn khán giả đang liên tục hét lên như đang ăn mừng, cùng với vẻ mặt phức tạp của Giản Văn Châu, y thực sự muốn bỏ cuộc và xuống sân khấu luôn cho rồi.
MC sắp xếp lại tâm trạng phức tạp và kinh ngạc của mình, khẽ ho một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Được rồi, hình phạt của anh Đồ đã hoàn thành, mọi người hãy đặt lại thẻ, tôi sẽ xáo trộn rồi rút lại.”
...
Đồ Cửu là một người bình thường, nên không thể tham gia toàn bộ quá trình ghi hình của chương trình, sau khi chơi ba vòng chân lý và mạo hiểm liền rời khỏi sân khấu, quay trở lại hàng ghế khán giả.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Y khẽ hỏi Giản Văn Châu vẫn còn vẻ mặt kỳ lạ, dường như đang ngẩn ngơ.
“Không có gì…”
Cô ấy ngẩn người một chút rồi hồi thần, nhìn y bằng ánh mắt phức tạp: “Không ngờ là cậu nói thật.”
Thật không ngờ lại thích bạo lực như vậy!
Thật đúng là người đẹp không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, khẩu vị thật độc đáo.
Thảo nào lại có thể thích Bách Lý Đình!
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mặt cô ấy hơi đỏ lên, do dự một chút rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Lần sau đừng ở bên ngoài nữa, dù sao cũng không an toàn lắm.”
Dù sao Bách Lý Đình cũng được coi là một ngôi sao nổi tiếng, nếu hai người này bị chụp được, khụ khụ!
Cái gì với cái gì thế?
Đồ Cửu cau mày, lại hỏi thêm vài câu nhưng nhận được toàn là những câu trả lời kỳ quái, y cũng đành từ bỏ.
Thôi bỏ đi, y cũng phát hiện ra rằng mình và vị tiểu thư này có chút khác biệt, căn bản không thể giao tiếp rõ ràng được.
Dù sao trong điện thoại của y cũng không có thứ gì không thể cho người khác xem.
Y rất tự tin nghĩ rằng, cho dù vô tình ném thứ gì lên đó, chắc chắn cũng chẳng có vấn đề gì lớn!