Là đài truyền hình hàng đầu cả thành phố M thậm chí cả nước, đài Minh Huy luôn dẫn đầu trong lĩnh vực giải trí, không chỉ các chương trình tạp kỹ đều là những chương trình xuất sắc nhất trong số các đài truyền hình khác mà ngay cả an ninh cũng là nghiêm ngặt hàng đầu.
Không những cần nhận diện khuôn mặt khi vào cửa mà khi đi thang máy cũng phải quẹt thẻ nhân viên, chỉ riêng hai cái máy này thôi đã có thể ngăn chặn được phần lớn những fan cuồng nhiệt và các tay săn ảnh có ý định trà trộn vào nhà đài.
Chưa kể đến việc mỗi tầng khi ra khỏi thang máy đều có nhân viên an ninh canh gác, lúc này chỉ cần là người lạ mặt thì dù có thẻ nhân viên cũng vô dụng, vẫn không vào được.
Lý do kiểm soát nghiêm ngặt như vậy là vì đài Minh Huy đã nhiều lần gặp phải tình trạng fan cuồng nhiệt đột nhập, thậm chí còn có người chạy lên sân thượng nhảy lầu uy hϊếp thần tượng, suýt nữa thì mất mạng.
Đồ Cửu đẩy đẩy kính râm, ngước mắt nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, khinh thường hừ một tiếng.
Mối quan hệ của y rộng lắm đấy!
Chỉ là tòa nhà của Minh Huy thôi mà, hừ!
“Cửu Cửu! Ở đây nè!”
Cô gái xinh đẹp hoạt bát chạy lại, phấn khích nói: “Lâu lắm không gặp!”
“Cô Giản.”
Đồ Cửu vội tháo kính râm, dịu dàng cười nói: “Lần này cảm ơn cô đã giúp đỡ.”
“Không phải đã nói là cứ gọi tên tôi là được rồi sao?” Giản Văn Châu không vui trách móc: “Tuy rằng chúng ta không gặp nhau nhiều nhưng tôi đã coi cậu là bạn tốt đấy!”
Là một người cuồng nhan sắc, mặc dù Giản Văn Châu chỉ mới gặp Đồ Cửu lần thứ hai nhưng cô cảm thấy đối phương đã là bạn tốt nhất của mình rồi!
“Văn Châu.”
Đồ Cửu cười cười, ngoan ngoãn gọi một tiếng.
“Đi thôi!”
Giản Văn Châu hài lòng gật đầu, đi bên cạnh y nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi đã hỏi trước rồi, hôm nay Bách Lý Đình ở tầng mười lăm ghi hình chương trình 《Liên minh vui vẻ》, bây giờ vẫn chưa bắt đầu đâu, chúng ta qua đó vừa kịp lúc đấy.”
Cô ấy tò mò ngước mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo của thanh niên: “Cậu là fan của Bách Lý Đình à?”
Tuy rằng Bách Lý Đình đẹp trai đấy nhưng tính tình khó chịu mà ai ai cũng biết, cô ấy hơi nhíu mày, chậc, Cửu Cửu mà ghép cặp với tên kia thì có hơi đáng tiếc nhỉ?
Đồ Cửu cứng nhắc gật đầu: “Ừ, dạo này anh ấy xảy ra nhiều chuyện như vậy, lần đầu tiên lộ diện nên tôi muốn đến xem thử.”
“Thật là làm phiền cô quá, nếu không nhờ cô giúp đỡ thì tôi còn chẳng vào được cơ.”
“Không có gì đâu, chúng ta là bạn tốt mà!”
Giản Văn Châu tùy ý nói, liếc nhìn vẻ mặt không tự nhiên của thanh niên, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Chẳng lẽ Bách Lý Đình và Cửu Cửu thực sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nhìn vẻ mặt của Cửu Cửu, chẳng lẽ không phải là chuyện gì vui vẻ?
Không được!
Mình phải bám sát hơn nữa, tuyệt đối không thể để Cửu Cửu nhà mình chịu thiệt!
…
Bách Lý Đình nhìn chiếc điện thoại không có động tĩnh gì, không khỏi nhíu mày: “Chẳng lẽ tên nhóc kia không định đến sao?”
Anh gửi vị trí của mình cho Đồ Cửu, đương nhiên không phải để khıêυ khí©h hay khoe khoang.
Hoàn toàn là vì sợ thanh niên không đuổi theo kịp, cố ý nhắc nhở đối phương một tiếng.
Không ngờ tên kia lại chẳng có động tĩnh gì luôn?
Chẳng lẽ định từ bỏ sao?
Không thể nào đâu!
Tên keo kiệt kia có thể bỏ ra năm mươi triệu sao?
Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Càng nghĩ càng lo lắng, thấy chuyên gia trang điểm đã xong việc Bách Lý Đình vội vàng đứng dậy, đi ra hành lang bên ngoài gọi điện cho thanh niên.
Đồ Cửu đang ngồi trên khán đài phòng thu, cùng với Giản Văn Châu ở bên cạnh tán gẫu không đầu không cuối.
Nói là tán gẫu nhưng mà thực ra y đối với những câu hỏi kỳ quái của cô gái này có chút không đỡ nổi.
“Cửu Cửu, eo cậu nhỏ thế, vòng eo bao nhiêu vậy?”
“Mông cậu căng tròn ghê luôn, có tập luyện đặc biệt gì không?”
“Sao da cậu đẹp thế, mặt mộc mà trắng như đang phát sáng ấy, rốt cuộc là dưỡng da thế nào vậy?”
Những câu hỏi về ngoại hình như thế này còn coi như bình thường, nhưng thỉnh thoảng có mấy câu hỏi thật sự kỳ quái khiến Đồ Cửu trăm nói không ra lời.
Tại sao lại hỏi y thích thể loại bạo lực hay ôn nhu?
Còn có sợ đau không? Da trắng như vậy, có phải rất dễ để lại dấu vết không? Thích lớn hay nhỏ?
Mặc dù y rất khó hiểu, hoàn toàn không hiểu những câu hỏi này nhưng lòng tự trọng của đàn ông khiến y không chút biến sắc trả lời những câu hỏi này.
“Thích bạo lực.”
Chắc chắn là hỏi y thích chơi game gì rồi?
Còn phải nói sao, dù sao cũng là đàn ông, phải có khí khái, chơi mấy trò bắn súng các kiểu, mấy trò ôn hòa kia hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của y!
Còn sợ đau không nữa á?
Phải không sợ chứ!
Đàn ông con trai sao có thể sợ đau được?
Mặc dù y thực sự rất sợ nhưng bây giờ lại liên quan đến sĩ diện, không phải lúc nói thật.
Còn vấn đề về da, y nói thật, cảm thấy rất phiền não: “Chỉ cần va chạm nhẹ cũng sẽ để lại một mảng tím bầm, trông rất nghiêm trọng? Không biết có phải tiểu cầu ít không, kiểm tra cũng không kiểm tra ra cái gì…”
Y rất sợ chết, tình trạng này luôn cảm thấy không bình thường, khiến cho y lo lắng rất lâu, đằng này đủ loại kiểm tra đều đã làm rồi nhưng hình như chỉ là da đặc biệt dễ bị tổn thương thôi, không có vấn đề gì khác.
Cuối cùng là thích lớn hay nhỏ?
Đùa à, đàn ông sao có thể thích nhỏ được?
Đương nhiên là lớn rồi!
Mặc dù tạm thời ứng phó được nhưng thấy cô gái này còn vô số vấn đề muốn hỏi, y bỗng thấy đau đầu vô cùng, khi tiếng chuông điện thoại vang lên thì thở phào nhẹ nhõm, chạy khỏi chỗ ngồi như đang chạy trốn.
“Alo?” Y vừa nghe điện thoại vừa rời xa khán đài nên không nhìn thấy Giản Văn Châu khi nhìn thấy tên người gọi đến trên điện thoại của y thì đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Chậc chậc chậc!
Cô ấy thần sắc vi diệu che miệng cười, ghi chú thế mà lại là Bách Lý cẩu à?
Thân mật như vậy, hai người này chắc chắn có gì đó!
“Cậu em săn ảnh?” Giọng nói đê tiện của Bách Lý Đình truyền đến: “Cậu định từ bỏ năm mươi triệu sao?”
“Tất nhiên là không thể rồi.” Đồ Cửu cười lạnh một tiếng, không vui đáp lại: “Có chuyện gì thì nói mau, đừng nói nhảm nữa!”
"Chương trình của tôi sắp bắt đầu rồi? Cậu vẫn chưa đến là không vào được cửa sao? Hay là hoàn toàn không đuổi kịp tôi?”
Tên này quả nhiên là cố ý đến khıêυ khí©h!
Đồ Cửu khinh thường liếc mắt, trẻ con quá!
Y thuận lợi vào hậu trường, theo biển báo đi về phía phòng trang điểm: “Đúng vậy, không đuổi kịp, anh vui không?”
Từ phía xa xa nhìn thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông, y lập tức che lỗ phát âm của điện thoại, nhẹ nhàng bước chân lại gần.
“Tất nhiên là vui rồi.”
Nghe thấy lời chế giễu của thanh niên, biết mình hoàn toàn lo bò trắng răng, Bách Lý Đình thở phào nhẹ nhõm, trêu chọc vài câu, lại không nhịn được nói: “Có cần tôi giúp cậu vào không…”
Tiếng gió yếu ớt truyền đến từ phía sau, sắc mặt Bách Lý Đình ngưng lại, trở tay bắt lấy định đè người kia xuống đất, khi liếc nhìn thấy khuôn mặt kinh hoàng của thanh niên thì vội vàng thu tay lại, ôm người vào lòng.
Anh bất đắc dĩ thở dài, tay kia cúp điện thoại: “Sau này đừng có lại gần tôi từ phía sau nữa, cẩn thận làm cậu bị thương đấy.”