Thế giới 2- Chương 38: Tay Săn Ảnh Mặt Dày(4)

Trong con hẻm nhỏ sâu thẳm, Bách Lý Đình đầy đầu mồ hôi lạnh hoãn một lúc lâu thì mới miễn cưỡng đứng thẳng dậy được.

Anh cười khổ một tiếng, cơ thể anh vẫn còn nóng vì tác dụng của thuốc, nhưng anh đã đau đến mức có lòng mà không có sức.

Tay săn ảnh kia chỉ khoa chân múa tay hai chiêu, thế mà thật sự để y chạy rồi.

Chạy thì chạy đi.

Anh shh hai tiếng, cúi người chậm rãi ngồi xuống, dù sao anh vốn cũng chỉ muốn dọa đối phương, nếu đối phương đồng ý, anh đương nhiên sẽ không khách sáo.

Dẫu sao thì anh cũng không phải thánh nhân quân tử gì, sắp chết đói đến nơi rồi, còn đẩy miếng thịt dâng lên tới miệng ra à.

Nhưng tên kia không phải chết sống không đồng ý ư!

Anh có chút tiếc nuối, nếu muốn tiền như vậy, cũng ra cả giá 20 triệu rồi, sao còn không chịu chứ?

Gia giáo nhà Bách Lý luôn rất nghiêm, tuy rằng tính tình của anh nóng nảy, lại có chứng hưng cảm* nhẹ, nhưng cũng chưa từng làm chuyện trái với đạo đức và pháp luật.

* Hưng cảm hay mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kí©h thí©ɧ, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lượng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần.

Cho dù đối phương tống tiền làm tiền trước, anh lại trúng thuốc, nhưng có một số điểm mấu chốt là không thể phá vỡ.

“Mém chút đã không nhịn được, chẳng lẽ còn phải cảm ơn cậu bạn săn ảnh động tác nhanh sao?”

Người đàn ông cao lớn bất đắc dĩ thấp giọng lẩm bẩm, hơi hồi sức lại, đang định rời khỏi nơi này, thì bỗng nhiên phát hiệt một ánh đèn đỏ nhấp nháy.

“Camera?”

Anh gian nan cúi người nhặt camera có hơi hỏng nhẹ, mở ra nhìn nhìn.

“Vẫn còn xài được.”

Tiện tay đeo camera lên cổ, anh nhỏ giọng nói thầm nói: “Trở về nhìn xem tên đó đã chụp được cái gì, không biết có chụp đến chứng cứ Lý Hiểu bỏ thuốc hay không……”

“Bách Lý?”

Thanh niên thanh tú ôn hòa kinh ngạc lên tiếng, bước nhanh đến hẻm nhỏ, quan tâm đỡ người đàn ông chật vật: “Anh bị sao vậy?”

“Cậu là……”

Bách Lý Đình đánh giá cậu ta mấy cái, mới nhớ tới người này là trợ lý mà mình mới tuyển, tên Tề, Tề cái gì đó?

Vì mắc chứng hưng cảm nên từ nhỏ anh đã không kiềm chế được tính khí nóng nảy của mình, nhưng bởi vì người nhà lo lắng dạy dỗ, mỗi lần khi không khống chế được, anh sẽ kịp thời trút cơn giận lên vật chết để tránh làm người khác bị thương.

Nhưng cho dù như thế, mỗi lần nổi giận đều sẽ trông rất đáng sợ, bởi vậy hù không ít trợ lý phải bỏ chạy, về cơ bản cứ vài tuần là lại phải tuyển người mới, thế cho nên anh cũng lười nhớ tên của trợ lý.

Anh rút tay ra khỏi tay của thanh niên, nhịn đau đứng thẳng người tránh ra hai bước, vẻ mặt tự nhiên nói: “Tiểu Tề, trễ thế này rồi, sao cậu còn ở đây?”

“Tôi thuê phòng ở chỗ này.” Tề Nhiên bị người đàn ông né tránh, có chút buồn nói: “Anh không sao chứ?”

“Không sao.”

Bách Lý Đình không lộ dấu vết lên tiếng, trong lòng khẽ nhúc nhích: “Hiện giờ muộn qúa rồi, nhà của cậu xa không? Tôi có thể đến ở đỡ đêm nay được không?”

Chết mất thôi.

Thật sự bảo anh chịu cơn đau lái xe đến khách sạn thì cũng không phải không được, nhưng anh thật sự sợ từ đây về sau mình sẽ bị liệt luôn!

“Không xa, chỉ cần đi bộ khoảng mười mét là tới rồi.”

Tề Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, khi đối diện với khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của người đàn ông, lại e lệ cúi thấp đầu xuống: “Anh muốn ở thì ở, muốn ở bao lâu cũng được……”

Chẳng lẽ Bách Lý cũng có ý với mình sao?

Nếu không đêm hôm khuya khoắt thế này, sao anh ấy lại đột nhiên xuất hiện ở gần nhà mình, còn tìm cái cớ khập khiễng như vậy để tiến dần từng bước như vậy?

Có phải anh ấy đang tìm lý do tiếp cận mình không?

Bách Lý Đình đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, làm gì còn dư hơi chú ý đến tâm tư của đối phương, nghe vậy thì lập tức mở miệng: “Làm phiền cậu, cậu dẫn đường đi, tôi đi theo phía sau cậu.”

Anh trẻ tuổi muốn giữ thể diện, không muốn khom lưng lê bước ở trước mặt người ngoài, nhìn thấy người thanh niên mỗi bước đi đều quay đầu ba lần, anh chỉ có thể giữ vững tư thế, chậm rãi đi theo.

Trong lòng lại thực sự hơi bực bội, anh vốn dĩ muốn đi ở phía sau cũng vì muốn nhân lúc đối phương không chú ý có thể không cần ráng chống đỡ, kết quả người này cứ như lạ lắm, một giây có thể quay đầu ba lần!

Cũng không biết có cái gì đẹp! Trên mặt anh có viết chữ sao?!

……

Trên mặt nam chính có chữ hay không, hệ thống không thèm để ý.

Nó nhìn cốt truyện tạm thời trở lại quỹ đạo, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, đương nhiên, cũng có mất mát không dễ phát hiện—— nếu cốt truyện mà toang, nói không chừng còn bị bắt chẹt một khoản.

Đạo Trời thế giới này lòng còn sợ hãi lẩm bẩm: “Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng cốt truyện toang luôn rồi!”

Trong nguyên tác, nam chính dọa pháo hôi một cái thì lập tức đuổi theo, chưa được hai giây đã đuổi kịp rồi đập cho một trận, tiếp theo là gặp gỡ Tề Nhiên khi thuốc bắt đầu có tác dụng.

Kết quả vị nam chính này lại làm ngược lại, đầu tiên là vừa nhìn thấy pháo hôi đã ngây người, làm chậm thời gian đuổi theo, trực tiếp kéo dài cuộc truy đuổi ngắn gọn cho đến khi thuốc bắt đầu có tác dụng, còn thiếu chút nữa đã xxx với pháo hôi luôm!

“Cũng nhờ có ký chủ của cậu.” Đạo Trời biết ơn nói: “Nếu không phải anh ta chuyên nghiệp như vậy, miễn cưỡng kéo cốt truyện trở về, nói không chừng tôi cũng toang rồi!”

Với tính cách của nam chính, nếu thật sự xảy ra quan hệ với pháo hôi thì sẽ không có khả năng có cái gì với Tề Nhiên, cốt truyện được triển khai từ mối tình của hai nam chính, chẳng khác nào toang hoàn toàn rồi.

Mà cốt truyện toang, thông thường, Đạo Trời của thế giới nhỏ không hoàn chỉnh như bọn họ cũng sẽ chậm rãi tiêu tán, rất nhanh sẽ tan thành mây khói.

Cũng may tuy rằng ở giữa có chút nhạc đệm, nhưng kết quả vẫn giống như cốt truyện ban đầu, nam chính trúng thuốc vẫn được Tề Nhiên phát hiện dẫn về nhà của mình, kế tiếp chắc là cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.

Hệ thống không chút khách sáo nhận lời cảm ơn của nó: 【Đương nhiên, cậu có rảnh đi hỏi Đạo Trời của thế giới trước một chút, ký chủ của tôi không chỉ có chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn xuất cũng rất tốt, chưa từng thoát vai lần nào!】

“Được được, kế tiếp cũng nhờ các cậu nhé.” Đạo Trời vỗ ngực: “Sao cứ cảm thấy nam chính bước đi không được tự nhiên thế nhỉ.”

Vừa rồi anh ta không theo sát cốt truyện, suýt chút nữa khiến cốt truyện đi chệch hướng, kế tiếp nếu anh ta vẫn làm bậy thì còn phải dựa dựa vào ký chủ của hệ thống giúp đỡ khắc phục tình hình nữa.

Việc liên quan đến tính mạng tài sản, Đạo Trời khó tránh khỏi tâng bốc hệ thống hai câu.

Hệ thống được nó tâng bốc vui vẻ, cũng không thèm để ý đến chuyện có thể sẽ không nhận được thêm khoản thu nhập ở thế giới này, thậm chí còn phá quy tắc, nói với ký chủ mấy câu.

Chỉ cần hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ bổ sung thế giới nhỏ này, nó có thể đạt được phần thưởng, có khi còn quan trongh hơn những gì Đạo Trời này có thể mang lại.

……

Động tác mở cửa của Đồ Cửu dừng một chút, chờ sau khi hệ thống nạp đầy đầu mấy lời nói như cố gắng duy trì cốt truyện, làm tốt có phần thường thì mới bình tĩnh lên tiếng.

“Tôi làm việc cậu cứ yên tâm.”

Cảm nhận được hệ thống đã rời đi, y không khỏi nhếch khóe môi.

Với độ mạnh một đòn ấy của y, nếu Bách Lý Đình còn có thể cứng lên làm theo cốt truyện gốc mà qua một đêm xuân với Tề Nhiên, vậy thì y sẽ chịu thua, biết điều mà đi cho xong cốt truyện rồi cút đi!