Thế giới 1 - Chương 3: Bạo Quân Độc Ác(3)

Phản quân vào thành ba ngày, tuy rằng lúc công thành thương vong không ít người, nhưng vẫn chưa từng quấy nhiễu đến bá tánh.

Các bá tánh trong kinh thành không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhớ thân phận phản quân này.

“Dẫu sao cũng là quân của Chung gia, đúng là có quân kỷ nghiêm minh như trong lời đồn.”

“Đúng vậy, cả nhà Chung gia trung liệt, có năng lực chống cự Man tộc cả trăm năm, chiến công vô số, nghe nói Chung tướng quân mười lăm tuổi đã ra chiến trường, không chỉ dụng binh như thần mà làm người cũng rất khoan hậu, nhất định sẽ là một hoàng đế tốt.”

“Mặc kệ là ai cũng tốt hơn tên bạo quân kia!”

“Cũng không biết Chung tướng quân sẽ xử tên bạo quân kia thế nào?”

“Bạo quân kia hại người vô số, nên ngũ mã phanh thây, bỏ xác nơi hoang dã thì mới có thể bình ổn lại sự phẫn nộ của dân chúng!”

“Chỉ sợ tướng quân nhân hậu, không đành lòng dùng khổ hình thôi.”

“Hay là chúng ta liên hợp thỉnh nguyện, thỉnh cầu tướng quân xử nặng tên bạo quân kia, thế nào?”

“Cũng được, kinh thành mới bình ổn, vì đề phòng lại nổi sóng, tướng quân chắc chắn đồng ý thôi.”

……

Bên trong cung điện hoa lệ, một bóng người cao lớn đang ngồi ở trước bàn, giữa đôi lông mày rậm rạp có nếp nhăn sâu.

“Tướng quân, không đúng, hiện giờ nên gọi là bệ hạ!”

Mưu sĩ trung niên nho nhã với mái tóc mai điểm bạc, mỉm cười tao nhã khom mình hành lễ: “Bệ hạ vì sao đầy mặt u sầu?”

“Hàn tiên sinh tới đấy à?”

Chung Ứng Hủ bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày, thở dài: “Triều đình này đủ loại quan lại, mỗi người đều tham ô hủ hóa, sát hại người vô tội, đủ loại hành vi khó coi, so ra thì bạo quân kia lại xem như còn thiện lương lắm.”

“Thiên hạ này từ lúc tiên hoàng kế vị, cũng đã là kết cục đã định rồi.”

Hàn Nhẫn cụp mắt, cười lạnh một tiếng: “Vị tiên hoàng kia bổ nhiệm kẻ gian nịnh, hoang da^ʍ vô độ, tùy ý cướp dân nữ, hắn tại vị hơn hai mươi năm, thiên hạ này đã sớm mục nát không chịu nổi.”

“Vị tiểu hoàng đế này chỉ mới kế vị được một năm, lại có thể làm ra được bao nhiêu chuyện ác? Làm sao có thể bì kịp với đám gian thần xảo quyệt ấy.”

“Hàn tiên sinh dường như……” Chung Ứng Hủ nhìn chăm chú vị mưu sĩ đã lớn lên cùng mình: “Cũng không ác cảm với Chiêu Bình Đế nhỉ?”

Hắn nhìn đối phương thật sâu, nhẹ giọng nói: “Tiên hoàng tuy vô đạo, nhưng Thái Tử lại được khen ngợi, tuy vì trấn thủ biên cương mà ta chưa từng gặp hắn lần nào, nhưng mọi người đều khen hắn nhân ái lương thiện lại không thiếu quyết đoán, nếu kế vị, tất nhiên sẽ là một vị minh quân.”

“Vì đoạt ngôi vị hoàng đế, gϊếŧ huynh diệt đệ, gϊếŧ hết nửa hoàng cung là một tội; lại không có đức không xứng với ngai vị, sau khi kế vị không quản được gian thần, gieo hại thiên hạ là tội thứ hai; chỉ biết tàn hại cung nhân, khoét mắt, chặt tay, nuôi dưỡng sài lang hổ báo dùng việc cắn xé cung nhân làm niềm vui là tội thứ ba.”

“Chỉ với ba tội này, hắn đã không thể đặc xá, càng đừng nói đến lúc ta bao vây thành, chờ hắn tiếp nhận đầu hàng mở thành, hắn lại định đốt sạch thành trì, tàn hại bá tánh vô tội, chỉ vì muốn thoát thân lẩn trốn……”

“Hàn tiên sinh vô cùng căm ghét hành vi độc ác vô đạo của tiên hoàng, vì sao lại dễ dàng tha thứ cho Chiêu Bình Đế tàn nhẫn ác độc như vậy?”

“Bệ hạ……”

Hàn Nhẫn im lặng một lát, bỗng nhiên uốn gối quỳ xuống, dập đầu thật sâu: “Ta biết tội của Đồ Cửu không thể tha thứ, gần đây còn có vạn dân thỉnh mệnh, yêu cầu bệ hạ dùng khổ hình xử y, nhưng……”

Ông mỏi mệt thở dài, thấp giọng khẩn cầu: “Vẫn xin bệ hạ, xem ở trên mặt Hàn mỗ đã giúp đỡ nhiều năm, tha cho y một lần.”

“Hàn mỗ nguyện dẫn theo y thoái ẩn núi rừng, dùng nửa đời sau trông coi y, khiến cho y bỏ ác theo thiện, chuộc lại tội nghiệt của mình.”

Chung Ứng Hủ căng mặt, trong lòng tràn đầy tức giận, căm hận bạo quân kia đê tiện, lại khinh thường thủ đoạn xấu xa này.

Lần trước người nọ đã dựa vào dung mạo mê hoặc, thiếu chút nữa đã khoét mắt của Trương Hành, hiện giờ còn vì mạng sống mà duỗi tay đến Hàn tiên sinh, người mà hắn xem như phụ thân của mình thế này!

Rốt cuộc đường đường là một đế vương, thế mà lại lấy sắc mê hoặc như kỹ nữ như vậy, đúng là quá quắt!

“Hàn tiên sinh, ta biết bạo quân kia có một khuôn mặt đẹp, nhưng tâm địa của hắn ác độc, tiên sinh chớ bị dụ dỗ……”

“Bệ hạ lo lắng quá rồi.”

Hàn Nhẫn không khỏi bật cười, cắt ngang lời của hắn: “Không nói đến ta tuổi đã cao, lại không phải tiểu tử vắt mũi chưa sạch gì, sao lại bị sắc mê hoặc? Chỉ nói ta đã nhiều ngày bận giúp bệ hạ xử lý chính vụ, còn chưa từng mặt Đồ Cửu, sao lại nói đến dụ dỗ chứ.”

Chung Ứng Hủ nhịn không được giật mình, vẻ mặt hoang mang: “Vậy tại sao tiên sinh lại muốn cứu hắn?”

……

“Cút đi!”

Đồ Cửu chán ghét ném cơm canh binh lính đưa đến, cháo thịt thơm ngọt vương vãi khắp trên đất.

Binh lính kia tức giận ném khay, muốn ra tay nhưng lại không có cách nào đánh khuôn mặt đó, chỉ chửi mát rồi xoay người rời đi.

“Còn xem mình là hoàng đế à! Một tù nhân có thịt ăn đã tốt lắm rồi!Vậy mà còn bày đặt che ỏng chê eo?!”

“Thật là không biết điều gì cả!”

Hắn ta nổi giận đùng đùng bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên sửng sốt một chút, vội vàng khom mình hành lễ: “Tham kiến tướng quân!”

“Đứng lên đi.”

Chung Ứng Hủ gật gật đầu với hắn ta, sắc mặt không tốt lắm: “Hắn làm sao vậy?”

Binh lính kia đứng dậy, hầm hừ: “Còn sao nữa, chê cơm ta đưa không ngon thôi! Một chén cháo thịt cứ lãng phí như thế!”

Hắn ta đau lòng nói: “Lúc chúng ta còn ở biên quan, đừng nói thịt, gạo tốt như thế còn chưa từng được ăn hột nào……”

Chung Ứng Hủ nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên chán ghét.

Người được nuông chiều tùy hứng, còn ác độc tàn nhẫn như thế, vậy mà lại cứ dính dáng đến Hàn tiên sinh tài hoa vô song.

Nếu không phải là người này, hắn vốn là định để cho Hàn tiên sinh làm chức thừa tướng, phụng dưỡng vị sư trưởng không con này lúc tuổi già, hiện giờ lại……

“Còn cháo không?”

Nghe thấy tướng quân nhà mình hỏi như vậy, binh lính không khỏi ngẩn người, vội vàng trả lời: “Còn ạ, ta nấu một nồi lận!”

“Múc cho ta một chén đi.”

“Vâng, được ạ!”

Chung Ứng Hủ bưng chén sứ hơi nóng, hắn bảo binh lính lui xuống, một mình đi vào cung điện u ám.

“Không phải trẫm bảo ngươi cút rồi à?!”

Nghe thấy tiếng bước chân vang vọng trong trong điện, Đồ Cửu không khỏi lạnh mặt: “Trẫm không ăn cháo!”

“Bệ hạ uy phong lớn thật.”

Giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông vang lên, quân vương mất nước đang nằm ở trên giường không khỏi giật mình, xoay người ngồi dậy: “Chung Ứng Hủ?”

“Là ta.”

Chung Ứng Hủ bước đến trước giường, đặt chén cháo ở trên bàn, vẻ mặt lạnh nhạt: “Bệ hạ có biết lúc ta trấn thủ biên quan, mỗi ngày đều ăn thứ gì vào bụng không?”

“Trẫm không biết.” Đồ Cửu cười nhạo một tiếng, không chút để ý chỉnh chỉnh cổ áo tán loạn: “Cũng không có hứng thú biết.”

“Là trấu cám rau dại, rắn trùng chuột kiến.” Thân hình cao lớn của người đàn ông đứng trước mặt, vẻ mặt ẩn trong bóng tối mờ mịt, lại có vài phần đáng sợ: ‘’Để chống lạnh vào mùa đông dùng chính là cỏ khô bông liễu, mỗi năm vì quân lương bị cắt xén, binh lính bị đói chết lạnh chết đều nhiều vô số kể……”

“Khi bệ hạ kim tôn ngọc quý dưỡng ở trong hoàng thành, chê món cháo thịt đơn giản này, lại không biết mấy chục vạn binh lính của ta, có hơn phân nửa chưa từng nếm được mùi vị của hạt gạo trắng.”

“Liên quan gì đến ta?”

Đồ Cửu không thể hiểu được liếc hắn một cái: “Ngươi nói một tràn, cuối cùng là muốn nói cái gì?”

Hồ đồ ngu xuẩn!

Thấy y cũng không hề lộ ra vẻ xúc độngáy náy, Chung Ứng Hủ giận sôi máu, đẩy chén cháo đến trước mắt thanh niên: “Ăn đi!”

“Trẫm không ăn!”

Đồ Cửu chán ghét quay đầu đi, giơ tay cầm chén cháo lên.

Người đàn ông nắm lấy cổ tay mảnh của thanh niên, thấy bộ dạng được nuông chiều tùy hứng này của y, trong lòng chợt bừng lên một ngọn lửa tà ác.

Chính vì người như vậy, Hàn tiên sinh lại muốn cố thủ nửa đời, thật sự khiến hắn buồn bực khó yên!

Hắn bóp chặt cằm của thanh niên, cưỡng ép đổ cháo vào: “Ngươi đúng là không còn thuốc nào cứu được nữa!”