“Bình An.”
Đồ Cửu giương mắt nhìn, cười nhạo một tiếng: “Trẫm rốt cuộc là chó thua mất nhà rồi, sao ai cũng có thể vào cửa như xem thú lạ như thế?”
“Đồ ngốc! Ngươi là người chết sao? Không thấy một người lớn như Hàn tiên sinh bước vào à?!”
Đỗ Tiểu Hổ trợn mắt: “Sao ngươi nhiều chuyện như thế? Hàn tiên sinh lại không phải người ngoài? Không phải lúc bệ hạ đến cũng không thông báo sao?”
“Ông ta không phải người ngoài, chẳng lẽ là người nhà à?” Đồ Cửu ném chén trà đến tiểu binh: “Ngươi cưới à?!”
“Cái tên này!”
Đỗ Tiểu Hổ vội tiếp chén trà, oán hận cắn răng: “Lại đập đồ nữa!”
Hàn Nhẫn lập tức đi vào phòng, ngồi xuống đối diện thanh niên: “Tiểu Hổ, ngươi đi nấu chút nước được không?”
“Nhưng bệ hạ……”
“Chẳng lẽ ngươi còn không tin được ta sao?” Ông cười cười, dịu giọng nói: “Yên tâm, ta chỉ muốn nói với y mấy câu, nếu ngươi không yên tâm thì cứ đứng nhìn từ xa là được.”
“Vậy được rồi.” Đỗ Tiểu Hổ đi lại đặt chén trà lên bàn, nhìn thanh niên hừ một tiếng rồi mới xoay người rời đi.
“Trông quan hệ của hai đứa rất tốt.”
Hàn Nhẫn lấy chén trà rồi cầm ấm lên rót một ly nước: “Ta vốn tưởng rằng, với tính nết của con sẽ cực kỳ ghét những binh lính trông coi con?”
“Hàn tiên sinh hiểu trẫm nhỉ?” Đồ Cửu trào phúng cười một tiếng, lấy tay đẩy nghiêng ấm nước: “Trẫm bảo ông uống trà sao?”
Nước trà ấm vẩy ra một chút, Hàn Nhẫn cũng không giận, chỉ là bất đắc dĩ thở dài: “Trước đó ta vốn tưởng rằng, con rất giống nàng ấy.”
“Trẫm đương nhiên giống mẫu thân.” Khóe mắt thanh niên nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng: “Chỉ là không giống với đứa con mà ông mong đợi thôi!”
“Con quả nhiên hiểu ta.”
Mưu sĩ tóc hoa râm cười khổ, ánh mắt ảm đạm: “Con hận ta.”
“Sao có thể không hận?”
Đồ Cửu trầm mặt, lạnh giọng cười lạnh: “Hay là ông cảm thấy khi trẫm nhìn thấy ông thì nên gọi một tiếng thân mật thúc thúc sao?”
“Với kẻ hèn nhát như ông cũng xứng sao?”
Y nhìn như bình tĩnh mở miệng trào phúng, bàn tay lại nắm chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch: “Nếu không phải họa của ông gây ra, sao mẫu thân và Đòan Viên lại chết như thế?!”
Hàn Nhẫn nhắm mắt, vẻ mặt nản lòng: “Đúng vậy……”
“Ông tham sống sợ chết 20 năm, trở thành thầy của tân đế, mưu sĩ vô song nổi tiếng khắp thiên hạ, hiện giờ lại đến trước mặt trẫm.” Đồ Cửu cười lạnh một tiếng: “Hỏi trẫm có phải hận ông hay không?”
“Con hận ta là đúng.” Hàn Nhẫn gật gật đầu, thấp giọng nói: “Nhưng Hủ Nhiên chưa từng có có lỗi với mẹ con con.”
Hủ Nhiên?
Đồ Cửu sửng sốt một chút, mới phản ứng lại đây chắc là tên tự của Chung Ứng Hủ.
Sống động như một con bướm, dáng vẻ sinh động hoạt bát?
Ngược lại cũng hợp với tên ngu xuấn thích dính người kia.
Có liên quan gì với tên ngu xuẩn đó chứ, y hừ nhẹ một tiếng, còn không phải chỉ không cẩn thận làm đối phương bị thương một lần thôi sao?
Mình lại không phải cố ý, nếu không phải do lời của tên kia khiến cho y quá tức giận, y cũng không giận đến mức mất đi lý trí như thế.
Y đang nghĩ ngợi, Hàn Nhẫn lại mở miệng.
“Bình An.”
Cánh tay ông khẽ nhếch, nương tay áo che lấp, đặt một thanh chủy thủ lên bàn: “Ta có lỗi với mẫu thân của con, nhưng cũng đã xem như tận tình tận nghĩa với con rồi.”
“Ta không cần con hồi báo, nhưng con đầu tiên là đâm Hủ Nhiên bị thương, sau đó lại dẫn hắn lao vào biển lửa, hai lần đều nhắm vào tính mạng của hắn, hiện giờ còn mê hoặc hắn hãm sâu vào vũng bùn, dù cho ta có không đành lòng thì cũng không thể nào giữ con lại được nữa.”
Đồ Cửu sắc mặt âm trầm: “Ông có ý gì?”
“Bình An.” Hàn Nhẫn nhàn nhạt nói: “Con tự sát đi.”
“Sau khi con chết, ta sẽ làm cho con một pháp sự thật lớn, cũng ngày ngày cầu phúc cho con, cố gắng rửa sạch tội nghiệt trên người con……”
Đồ Cửu cầm lấy chủy thủ, cười châm chọc một tiếng, quơ mũi đao đặt trên ngực đối phương: “Hàn Tử Mục, tên nhu nhược như ông cũng dám dõng dạc ở trước mặt trẫm?”
Đỗ Tiểu Hổ đang nhìn từ xa tức khắc biến sắc, vội vàng chạy đến bên này: “Này! Ngươi……”
“Phập!”
Lưỡi dao đâm vào da thịt, Đồ Cửu tức khắc kinh ngạc mở to mắt: “Ông điên rồi hả?!”
“Ta đương nhiên không điên.” Hàn Nhẫn sắc mặt tái nhợt, cảm thụ được máu tươi đang không ngừng trào ra, mỏi mệt nhếch khóe môi: “Ta không thể gϊếŧ con, nhưng có thể gϊếŧ chính mình.”
Ông ngẩn ngơ chớp mắt, giống như thấy được khuôn mặt thanh niên hiện lên vẻ hoảng loạn thì không khỏi buồn bã, A Nghiên, xin lỗi, lại khiến cho đứa nhỏ này gϊếŧ thêm một mạng người rồi ……
“Hàn tiên sinh!”
Đỗ Tiểu Hổ nôn nóng đỡ được mưu sĩ ngã sụp xuống, buồn bực hô: “Ngươi điên rồi hả!”
“Người đâu, mau gọi thái y!”
“Trẫm……”
Đồ Cửu bị hắn ta hung hăng đẩy ra, sắc mặt tái nhợt giật giật cánh môi, vẻ mặt hoảng sợ: “Trẫm chỉ là muốn dọa ông ta thôi……”
Y ngơ ngẩn nhìn người đàn ông bị đám lính vây quanh, bàn tay dính đầy máu tươi run rẩy.
Mẫu thân thường nhắc đến Hàn Tử Mục, nói chàng ngốc lắm, rất dễ bị lừa, cho dù nàng muốn cái gì, chỉ cần cười với chàng một cái, cho dù có là sao trên trời, thư sinh tay trói gà không chặt cũng sẽ nghĩ mọi cách để lấy xuống của nàng.
‘Nếu Hàn đại ca làm phụ thân.’ Nàng bừng tỉnh cười: ‘Vậy chắc cũng là một người phụ thân chiều con lắm?’
‘Nếu con muốn cầu vải nhiều màu của Lục ca.’Một đứa trẻ như đúc từ ngọc hỏi: ‘Ông ấy cũng sẽ giành cho con sao?’
‘Đương nhiên sẽ không rồi. ’Người phụ nữ không khỏi bật cười: ‘Nhưng chàng ấy nhất định sẽ làm cho con một cái.’
Đứa nhỏ có chút thất vọng, dẩu miệng lẩm bẩm: ‘Cũng được? Vậy lúc nào mới có thể làm xong? ’
‘…… Kiểu gì cũng sẽ làm xong.’
Người phụ nữ dịu dàng đỏ hốc mắt: ‘Bình An chờ thêm một chút, được không? ’
‘Vâng ạ~’ Tròng mắt màu khói xám của đứa nhỏ xoay chuyển: ‘Nếu ông ấy đến trễ quá thì phải thêm một thanh kiếm gỗ, còn có cửu liên hoàn*, hổ bông nữa……’
* *)九连环 [Jiǔ liánhuán] : Cửu liên hoàn là một trò chơi trí tuệ truyền thống có nguồn gốc từ Trung Quốc. Nó bao gồm 9 cái khoen tròn giống nhau và một “thanh kiếm”. mục tiêu của trò chơi là tháo gỡ chín cái khoen ra khỏi “thanh kiếm”.
‘Phải có thật nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon thì mới có thể dỗ được Bình An á~’
‘Được, mẹ sẽ, sẽ nhắc nhở chàng……’
“Mẹ gạt người……” Đồ Cửu cụp mắt, lông mi che khuất hốc mắt đỏ bừng: “Bình An ghét ông ta!”