Lúc Chung Ứng Hủ lao vào đám lửa cũng không nghĩ nhiều.
Mãi cho đến khi lửa nóng làm cho da đau thì hắn mới phản ứng lại.
Có phải mình điên rồi không?
Hắn vừa tìm kiếm sâu trong biển lửa, vửa bất đắc dĩ nghĩ:
Quên đi, dù sao cũng vào rồi.
Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa, cũng không thể để Đồ Cửu bị thiêu chết?
Mạng của kẻ ác cũng là mạng mà.
Hắn nên khóc cho vô số thuộc hạ chết dưới tay của Man tộc mới đúng.
Hệ thống mặt không cảm xúc nghĩ.
Nó trừng Đạo Trời một cái: 【 Nam chính của cậu rốt cuộc là bị gì đấy?! 】
Rõ ràng ký chủ cũng đã cố gắng như thế!
Sao hắn lại xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện chứ?!
Đạo Trời từ tủi thân lúc ban đầu chuyển sang chột dạ, khóc thút thít liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, Hệ Hệ, tôi cũng không muốn đâu!”
【Quên đi!】 Hệ thống nhìn nam chính gian nan trong biển lửa, cạn lời nói: 【 Cứ xem sao, nói không chừng anh ta cũng không thể tìm thấy ký chủ. 】
……
Trong đám cháy khói dày đặc, tầm nhìn mơ hồ, Chung Ứng Hủ che miệng mũi, mở to hai mắt bị hun khói đỏ hoe khắp nơi nhìn xung quanh: “Tiểu Cửu! Khụ khụ……”
“Tiểu Cửu?!”
“Bình An?!”
“Bệ hạ!”
Lư Dịch Thâm theo tiếng tìm tới, nôn nóng nói: “Bệ hạ, ngài muốn tìm cái gì! Lửa càng lúc càng lớn rồi!”
“Bình An! Khụ khụ!”
Hắn phớt lờ câu hỏi của tâm phúc, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt quen thuộc trong tiếng tanh tách của ngọn lửa.
“…… Mẫu thân……”
‘Tách! ’
Chung Ứng Hủ vội vàng đẩy Lư Dịch Thâm: “Ngươi ra ngoài trước đi!”
“Bệ hạ!”
Lư Dịch Thâm khó thở, làm sao có thể mặc kệ đế vương đang bị thương làm bậy.
Hắn ta vội vàng đi theo phía sau đối phương, trong gang tấc tránh được một xà nhà sụp đổ: “Bệ hạ, nơi này sắp sụp rồi!”
“Tiểu Cửu? Bình An?”
Chung Ứng Hủ ho khan vài tiếng, híp mắt, mơ hồ nhìn thấy một góc áo màu đen.
‘Tách!’
“Mẫu thân……”
Hắn tức khắc vui mừng, vội vàng chạy qua.
“Bình An!”
Thanh niên rúc sau thùng đồng của đồng hồ nước, trước mặt là một biển lửa, vị trí của y không có vật dễ cháy, ngược lại cũng không bị thương.
Chỉ là hai mắt của y khép hờ, sắc mặt ửng hồng, hiển nhiên vì hít khói đặc quá nhiều mà hôn mê bất tĩnh.
Chung Ứng Hủ bất chấp ngọn lửa bao vây, cố gắng nhảy qua bất chấp sức nóng bỏng rát.
Hắn xé một góc áo thấm ướt nước trong đồng hồ nước, không chút khác sáo lau mặt thanh niên: “Tỉnh đi! Đồ Cửu!”
Nhìn thấy người này không sao, lý trí của hắn khôi phục, bỗng nhiên lại có vài phần hối hận, cứu y chi vậy trời, để cho y tiếp tục lạm sát kẻ vô tội sao?
Có điều cứu cũng cứu rồi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, tự giác hết sức bình tĩnh lý trí, giờ cũng không thể xoay người bỏ đi, mặc kệ đối phương bị thiêu chết chứ?
Thế thì không phải mình đã uổng phí công sức rồi sao.
Thấy thanh niên vẫn hôn mê, hắn không khỏi buồn bực, cắn răng ôm đối phương lên: “Thật là mắc nợ ngươi mà!”
“Bệ hạ!”
Lư Dịch Thâm nhìn thấy thanh niên trong ngực của hắn, nhịn không được sửng sốt một chút, mới vội vàng duỗi tay: “Bệ hạ, vết thương của ngài rách mất, hay là giao phế đế cho mạt tướng đi……”
“Không cần.”
‘Tí tách! ’
Mức trong đồng hồ nước khẽ nhúc nhích, ngừng ở giờ sửu canh ba.
Chung Ứng Hủ cúi đầu nhìn ngực của mình, nơi đó một mảnh đỏ thắm.
Hắn tránh tay của Lư Dịch Thâm, ra hiệu cho đối phương dùng nước trong thùng đồng hồ nước tưới lên cho ba người: “Mau đi ra ngoài đi!”
‘Ầm! ’
Sấm sét liên tục vang vọng cùng với xà nhà và ngói sập, Đỗ Tiểu Hổ nôn nóng hắt nước vào biển lửa.
Sao bệ hạ còn chưa ra?
Trên người ngài ấy còn bị thương nặng như thế!
Bỗng nhiên, giọt nước lạnh băng rơi vào gò má nóng bừng của hắn ta.
Trời mưa?
“Trời mưa rồi!”
“Thật tốt quá!”
Dưới cơn mưa to tầm tã, binh lính cứu hoả tức khắc hoan hô lên, nâng tinh thần gấp trăm lần đề thủy cứu hoả.
Cơn mưa lớn áp chế được thế lửa, nhưng một chốc một lát lại không có cách nào dập tắt được biển lửa này.
Sao Hàn tiên sinh còn chưa tới?
Đỗ Tiểu Hổ nôn nóng dạo qua một vòng, cảm thấy thật sự không không nổi nữa.
Bây giờ trời đang mưa rất to, cho dù mình có chạy vào đám cháy thì chắc là cũng không chết được, có thể giữ được cái mạng chuyển lời cho Hàn tiên sinh!
Hắn ta căng da đầu vọt vào biển lửa thì lại bị một hình người thô kệch đẩy ra ngoài.
“Nhóc con, không phải bảo ngươi đừng chạy vào sao!”
“Bệ hạ! Lư tham tướng!”
Chung Ứng Hủ mới vừa ôm Đồ Cửu lao ra thì liền nhịn không được khuỵu gối, nặng nề quỳ xuống đất.
Âm điệu kinh ngạc của Đỗ Tiểu Hổ ngoắc một cái biến thành kinh hoảng: “Bệ hạ!”
“Không sao.”
Chung Ứng Hủ khàn giọng lên tiếng, không màng hình tượng mà nằm luôn xuống đất, mặc cho thanh niên hôn mê không tỉnh đè trên ngực mình.
“Mẫu thân……”
“Chỉ biết mẫu thân.”
Hắn thở hổn hển, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau, buồn bực kéo tóc dài rơi rụng của thanh niên: “Ngươi cứu ngươi không phải là mẫu thân! Là Chung Ứng Hủ!”
“Ngươi là tên khốn ích kỷ ác độc, còn chưa cai sữa!”
Không ai thấy thanh niên nằm ở trên ngực người đàn ông khẽ nhếch khóe môi, nở nụ cười đắc ý.
……
Lục đại phu trầm mặt, dùng sức siết băng vải trong tay: “Nếu miệng vết thương không mưng mủ thì sẽ không sao.”
Chung Ứng Hủ gật gật đầu, có chút chột dạ: “Làm phiền Lục bá.”
“Không đảm đương nổi!”
Lão quân y hừ lạnh một tiếng, ‘Cạch’ một tiếng đóng nắp hòm thuốc lại: “Bệ hạ tôn quý, tiểu nhân không dám nhận tiếng bá này, sợ tổn thọ mất!”
Nhìn bóng lưng ông cụ nổi giận đùng đùng, Chung Ứng Hủ không khỏi cười gượng một tiếng, nhìn về phía mưu sĩ trung niên cũng đang căng mặt: “Hàn tiên sinh?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Nhẫn sắc mặt nghiêm túc: “Sau khi bệ hạ tỉnh lại, vì sao lại rời đi, còn xuất hiện ở nơi xảy ra hỏa hoạn?”
Ông ở ngoài cung, vừa nghe tiểu binh báo trong cung bị cháy thì liền vội vàng chạy đến đây.
Mới vừa tiến vào cửa cung thì lại nghe nói bệ hạ xông vào đám cháy, còn chưa kịp lo lắng, lại nghe nói bệ hạ đã ra rồi còn bị thương bị đưa về tẩm cung.
Thế này thì còn gì để nói, ông liền trực tiếp chạy tới tẩm cung, vừa mới thở được một hơi, còn chưa rõ chuyện gì cả.
Chung Ứng Hủ sắc mặt nhàn nhạt, thở dài: “Không có việc gì, chỉ là trẫm nằm mệt nên đi ra ngoài dạo một chút cho giãn gân giãn cốt ấy mà.”
“Về phần đám cháy, trẫm cũng không rõ lắm, còn phải triệu đám người Lư tham tướng đến hỏi mới được.”
Hắn nhàn nhạt nghĩ, dù sao cũng là tên khốn kia không muốn sống nữa, lại vì bị mình chất vấn chuyện của Thái Tử, dưới sự tức giận liền chạy đến Đông Cung phóng hỏa, muốn kéo người cả cung chôn cùng mà thôi.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên đối phương làm chuyện này.
“Vậy tại sao bệ hạ lại xông vào đám cháy?” Hàn Nhẫn nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ trong nơi xảy ra hỏa hoạn có vật quan trọng gì, một hai phải đích thân bệ hạ đi lấy?”
“Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, bệ hạ hiện giờ là chủ nhân của thiên hạ, cho dù như thế nào cũng phải bảo trọng bản thân, thiên hạ còn có cái gì có thể quan trọng hơn ngài!”
Cũng không phải thứ quan trọng gì.
Chung Ứng Hủ cười khổ nghĩ, chỉ là một tên khốn ích kỷ lạnh nhạt, vô tâm không có thuốc nào cứu được mà thôi.
Hắn thở dài, cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu nói: “Tiên sinh yên tâm, sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Đối với Đồ Cửu, hắn đã tận tình tận nghĩa, cũng nản lòng thoái chí, không muốn phiền lòng nữa.
Dù sao nhìn dáng vẻ ở trong đám cháy của đối phương, chắc là cũng không dám có ý nghĩ muốn tự xác nữa.
Hắn sờ sờ vào chỗ bôi thuốc mỡ xanh xanh trên aty, trào phúng nghĩ, người phóng hỏa tự sát còn tìm được một nơi trốn không bị thương cọng lông cọng tóc nào, ngược lại hắn cứu người bị lửa nóng đến cả người đều đau.
Cái lý trong thiên hạ này đúng là không hiểu nổi.