“Vận may của Cửu hoàng tử tốt ghê!”
Tiểu cung nữ hâm mộ nhìn thiếu niên dung mạo cực đẹp ửo cách đó không xa: “Rõ ràng tính tình tệ như vậy, tại sao Thái tử điện hạ lại cưng chiều y như vậy?”
“Cái này cũng bình thường mà.” Cung nữ đứng bên cạnh nàng cười khanh khách nói: “Nếu ta có đệ đệ đẹp như vậy thì nhất định cũng sẽ rất cưng nó cho xem.”
Người trong cung đều nói như vậy, vận may của Cửu hoàng tử rất tốt.
Một hoàng tử có mẫu thân phạm tội lớn, thế mà được Thái tử điện hạ nâng niu ở lòng bàn tay, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nuông chiều tùy hứng.
Đơn giản chỉ dựa vào một khuôn mặt đẹp mà thôi.
Đồ Cửu ban đầu cũng cảm thấy vận may của mình rất tốt.
Từ sau khi mẫu thân và đệ đệ chết, y bị đuổi đến Hoàng Tử Uyển, tràn ngập đề phòng cùng cảnh giác với mọi người giống như một con thú con hoảng loạn.
Các hoàng tử khác cũng không có thiện cảm với y, có việc không có việc gì liền lôi y ra trêu ghẹo một phen.
Cho dù y có liều mạng phản kháng, nhưng luôn có một đống cung nữ thái giám đi theo phía sau các hoàng tử đó, y lại lẻ loi một mình, giãy giụa cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi.
Cuộc sống như vậy trôi qua ba năm, mọi chuyện kết thúc khi năm mười hai tuổi, lúc y bị một hoàng tử mười hai tuổi trêu đùa rồi chạy ra khỏi Hoàng Tử Uyển thì tình cờ gặp được Thái tử điện hạ nhân thiện tài đức sáng suốt.
Năm đó Thái tử mười chín, tuấn tú ôn hòa, phong thái như ngọc, mọi người đều lấy những từ hình dung quân tử ở trong sách để tán dương trữ quân của bọn họ.
Thái tử cũng luôn không phụ kỳ vọng của bọn họ, sau khi lão thừa tướng chết, nhiều lần cứu thủ hạ trong tay của tiên đế, cản lại không ít chính lệnh gây ra tai họa vô tận.
Tuy rằng gã thế đơn lực cô, vẫn không thể ngăn cơn sóng dữ, cứu vãn sự suy tàn của nước An, nhưng chỉ cần tiên đế qua đời, gã đăng cơ làm đế……
Đồ Cửu đương nhiên không biết Thái tử có giỏi thế nào, y chỉ biết ca ca này đối xử với y tốt lắm.
Giúp y giáo huấn người bắt nạt y, cho y ăn điểm tâm ngon, món đồ chơi hay, dạy dỗ y tập viết chữ đọc sách, thậm chí còn lén dẫn y xuất cung để đến tế mẫu thân và đệ đệ……
Cho dù y có cần hay không, Thái tử cũng sẽ hai tay dâng lên những thứ tốt và quý giá nhất cho y.
Y đi từ lo lắng lúc đầu đến coi đó là điều đương nhiên, từ cảnh giác lúc đầu đến tin tưởng hết lòng, từ thận trọng đến ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh.
Mười lăm tuổi y ngang ngược kiêu ngạo, tùy ý, tùy hứng đến khiến cho người ta chán ghét.
Lại xem Thái tử như người thân cận nhất, vj huynh trưởng đáng tin cậy nhất, hễ là có ai dám nói xấu Thái tử một chữ, y sẽ lập tức xù lông nhím, một hai phải bắt đối phương thừa nhận Thái tử là nhân tài tốt nhất thiên hạ thì mới chịu bỏ qua.
Cho nên, Cửu hoàng tử khiến cho người ta ghét như vậy, cho dù một ngày nào đó bị Thái tử nhốt trong Đông Cung, nói là phải sửa lại tính tình cho y thì có ai sẽ hoài nghi Thái tử có dụng ý xấu đây?
Mọi người chỉ biết vỗ tay tỏ ý vui mừng, tán dương Thái tử điện hạ nhân nghĩa, rõ ràng chính vụ quấn quanh người, lại còn phải lo lắng dạy dỗ cho đệ đệ không nên thân, thật sự là huynh trưởng không thể tốt hơn.
Cửu hoàng tử có thể được Thái tử thích, thật sự là, vận may tốt……
……
Đồ Cửu nhìn cây lê khô héo ngoài cửa sổ, đờ đẫn nghe người đàn ông thấp giọng lải nhải bên tai: “Còn nhớ cây lê này không?”
“Lúc hoa lê nở, cô luôn thích dẫn đệ đến nghỉ ngơi dưới dưới tàng cây, cánh hoa bay lả tả dừng ở khóe mắt đỏ hoe vì khóc của đệ, dừng ở trên da thịt trắng muốt của đệ……”
“Điện hạ.”
Có người chần chờ mở miệng: “Thủ vệ trong cung tựa hồ đã phát hiện không đúng, người của chúng ta không còn kéo được bao lâu nữa.”
Đồ Cảnh Ngọc dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc củathanh niên đang thừ người ra: “A Cửu ngoan, cần phải đi rồi, chờ khi nào Thái tử ca ca đuổi tên thô lỗ Chung Ứng Hủ kia rồi thì sẽ dẫn đệ về ngắm hoa lê nhé.”
…… Chung Ứng Hủ?
Ánh mắt của Đồ Cửu khẽ nhúc nhích, bắt được một con đường sống trong nỗi sợ che trời lấp đất.
"Tí tách! "
Đồng hồ nước* nhẹ vang lên, vạch trong thùng đồng dừng ở giờ sửu một khắc.
Chung Ứng Hủ.
Y ngẩng đầu từ vực sâu vô tận, cuối cùng cũng nhớ lại mục đích mình đến Đông Cung.
“Đồ Cảnh Ngọc.”
“Sao vậy, A Cửu?” Người đàn ông tuấn tú có hơi bất ngờ, vui sướиɠ cúi đầu nhìn thanh niên thơm ngon kia.
“Ta khó chịu.”
Đồ Cửu nhìn chăm chú gã, ấm ức đỏ hốc mắt: “Khó chịu lắm.”
“A Cửu ngoan, đừng khóc.” Đồ Cảnh Ngọc đau lòng hôn lên khóe mắt của y: “Chờ ra khỏi cung, Thái tử ca ca sẽ cởi trói cho đệ nhé.”
Thanh niên lại chỉ lắc đầu, giọng nghẹn ngào, nước mắt lăn xuống: “Không phải, không phải tay đau.”
Giọng của y khàn khàn, mềm mại, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông: “Ngươi gϊếŧ hắn được không, hắn sẽ nghe thấy đó!”
Đồ Cảnh Ngọc dừng một chút, nhìn về phía thủ hạ đến bẩm báo, có chút khó xử: “Cô phải dẫn đệ đi……”
“Ta mặc kệ, ngươi gϊếŧ hắn đi!” Thanh niên cọ cọ mặt của gã, tiếng nói khẽ run: “Ta khó chịu! Ta sợ lắm! Thái tử ca ca……”
“Gϊếŧ hắn cho A Cửu đi!”
Đồ Cảnh Ngọc ôm lấy thanh niên, dù cho biết đây chỉ là dáng vẻ đối phương làm ra để mê hoặc mình, gã vẫn không nhịn được trầm mê trong đó: “A Cửu ngoan, chờ rời khỏi hoàng cung……”
Người đàn ông đứng ở cửa thay đổi sắc mặt, phẫn hận trừng thanh niên làm bộ làm tịch.
Đồ Cửu dính sát vào Đồ Cảnh Ngọc, bỗng nhiên cười một tiếng: “Ta sẽ không rời khỏi hoàng cung.”
“A Cửu……”
“Ngươi cũng không thể đi.”
Y siết chặt vải lụa thấm ướt, ánh mắt lạnh băng dừng ở khuôn mặt đang tím dần của người đàn ông: “Lần trước là ta quá ngu, không xác định ngươi có chết thật chưa.”
“Lần này sẽ không.”
“Điện hạ!”
“Đừng tới đây!”
Đồ Cửu siết chặt cổ của Đồ Cảnh Ngọc, đẩy gã che ở trước người mình, lạnh giọng quát chói tai.
Người nọ ném chuột sợ vỡ đồ, không khỏi dừng chân: “Ngươi buông điện hạ ra!”
“Ngươi cũng trung thành và tận tâm ghê.” Đồ Cửu cười lạnh một tiếng: “Không nghe thấy điện hạ các ngươi nói gì à, chỉ cần rời khỏi hoàng cung liền gϊếŧ ngươi đấy.”
“Đó đều là do yêu nhân nhà ngươi mê hoặc……”
Nghe người nọ thanh minh cho Đồ Cảnh Ngọc, y bỗng nhiên duỗi chân đá phăng cái giá cắm nến ở bên cạnh, nhìn ngọn lửa liếʍ tấm màn, nhanh chóng lan tràn lên trên cột gỗ khô ráo.
Người nọ lời còn chưa dứt thì đã nhịn không được kinh hãi lui ra phía sau một bước: “Ngươi không muốn sống nữa hả!”
“Đương nhiên muốn.”
Đồ Cửu nhàn nhạt nói: “Nhưng ta sợ sẽ giẫm lên vết xe đổ hơn.”
Có lẽ, vào năm mười lăm tuổi ấy, cái đêm mà bị Thái tử xâm hại đó, y nên quyết đoán kết thúc sinh mạng của mình.
Ít nhất lúc ấy, y chưa từng gϊếŧ người, không dính máu, vẫn là dáng vẻ sạch sẽ mà mẫu thân có thể chấp nhận.
Bởi vì yếu đuối mà sống tạm bợ ba năm này, lại có ý nghĩa gì chứ?
‘Tí tách!’
Y có chút xuất thần, bởi vậy cũng không chú ý đến bàn tay người nọ khẽ nhúc nhích, nhanh chóng ném ra một cái phi tiêu.
Trọng lượng trong tay tức khắc nhẹ đi, Đồ Cửu lập tức thay đổi sắc mặt, theo bản năng lùi lại vài bước, tránh đi khỏi tay của người đàn ông.
“A Cửu!”
Đồ Cảnh Ngọc giọng nói nghẹn ngào, vẻ mặt kinh hãi, gã đẩy tay của thủ hạ, khàn giọng quát khẽ: “Cứu, khụ khụ! Cứu A Cửu ra!”
Người nọ nhìn thấy thanh niên đã lui ra phía sau ngọn lửa, ánh mắt hơi lóe lên, bỗng nhiên duỗi tay đánh hôn mê Đồ Cảnh Ngọc.
“Điện hạ thứ tội, yêu nhân mê hoặc ngài sâu quá rồi.”
Gã lạnh lùng nhìn thanh niên bị tia lửa nổ làm cho sợ hãi, lui vào một góc không còn đường trốn thoát, khiêng Thái tử đã ngất xỉu xoay người rời đi: “Chỉ khi nào hắn chết, ngài mới có thể biến trở về điện hạ tài đức sáng suốt trước kia.”
---
Chú thích:
*Trước khi phát minh thiết bị điện tử, con người từng xem giờ bằng đồng hồ nước, vật dụng gồm các thùng chứa kẻ vạch và lỗ thoát nước nhỏ.
Có hai dạng đồng hồ nước: dòng chảy ra và dòng chảy vào. Với đồng hồ nước chảy ra, bên trong thùng chứa đánh dấu các vạch đo. Thùng được đổ đầy nước và rò rỉ dần ra ngoài với tốc độ ổn định. Những người quan sát có thể biết giờ giấc thông qua mực nước thay đổi. Đồng hồ nước chảy vào hoạt động theo nguyên tắc tương tự, nghĩa là nước nhỏ giọt đều đặn. Tuy nhiên, các vạch đo lại nằm trong thùng chứa thứ hai. Dựa vào lượng nước nhỏ giọt xuống từ thùng thứ nhất, người xưa có thể biết thời gian đã trôi qua bao lâu.