‘Sau khi phế đế ám sát Chung Ứng Hủ thất bại, vì gàn bướng hồ đồ mà khiến cho hai người Hàn Nhẫn càng thêm thất vọng, quyết định không nuông chiều đối phương nữa.
Ngày thứ hai, Chung Ứng Hủ liền sai người ban cho rượu độc, cũng coi như cho y một cái chết có thể diện.
Phế đế tự biết mạng sống không còn hy vọng, nhưng vẫn không hề hối cải, nhân lúc đêm khuya không người thế mà lại châm lửa đốt cung điện lần nữa, ý đồ kéo mọi người trong cung cùng chôn cùng.
Màn đêm buông xuống hoàng cung ánh lửa ngút trời, tất cả mọi người đều kinh sợ đến biến sắc.
Có điều, ước chừng ý trời dừng ở tân đế, giờ sửu canh ba, một trận mưa lớn đã dập tắt đám cháy, chỉ thiêu chết một mình phế đế mà thôi.
Mà y vốn có thể chết mà không đau đớn, nhưng lại tự làm bậy vật lộn hồi lâu trong biển lửa, trải qua nỗi đau vô tận trước khi biến thành tro tàn.’
Đạo Trời tê liệt đọc lại cốt truyện lần nữa, lau nước mắt nhìn nam chính còn đang hôn mê chưa tỉnh trên màn sáng: “Cốt truyện của tui……”
【Không sao cả.】
Hệ thống kiên cường nói: 【May mà ký chủ rất nghe lời, đã đốt lửa rồi, chỉ cần anh ta chết, cốt truyện ở giữa có bị lệch tý cũng không sao.】
“Ký chủ của cậu đúng là ngoan ghê.” Đạo Trời cực kỳ hâm mộ: “Không giống nam chính của tôi, chẳng nghe lời tý nào.”
【Đúng không. 】 hệ thống có chút đắc ý: 【Bị thiêu chết đau lắm, chờ ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, cậu phải cho anh ấy nhiều hời hơn mới được.】
“Ừm ừm!! Ok ok!”
……
Cuối giờ Tý.
Tối nay không trăng không sao, bầu trời tối đen ngột ngạt.
Đồ Cửu lặng lẽ đi dọc theo một con đường trong cung, cả người đồ đen hòa hợp hoàn hảo với màn đêm.
Y không hề kiêng dè thủ vệ hoàng cung, cứ như vậy mà nghênh ngang đi thẳng về phía trước, nhưng kỳ quái chính là lại không hề gặp một binh sĩ nào.
‘Đông Cung’
Đi thẳng đến trước một cung điện vắng vẻ, y mới dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía tấm biển bên trên.
Hai chữ ác mộng khiến cho y không khỏi nhắm mắt, bình tĩnh một lát mới duỗi tay đẩy cánh cửa cung đóng chặt.
‘Kẽo —— kẹt!’
Âm thanh chói tai truyền rất xa trong đêm tối, nhưng lại không khiến cho bất kỳ thủ vệ nào chú ý đến.
Đồ Cửu cũng không cảm thấy kỳ quái.
Với năng lực của Đồ Cảnh Ngọc, cho dù tạm thời không có cách đoạt lại ngôi vị hoàng đế, nhưng muốn không dấu vết dẫn dắt đám quân Chung gia ngu ngốc rời đi vẫn rất là nhẹ nhàng.
Dù sao, trong quân Chung gia không có khả năng không có bóng dáng của phe đối phươg —— tựa như binh lính đã bị y gϊếŧ kia.
Có ai có thể nghĩ đến, một binh lính bị Man tộc gϊếŧ cả nhà khi còn bé, căm phẫn mà tòng quân gần mười năm lại là người của tiên Thái tử đây?
Y nhịn không được cười nhạo, tên ngu xuẩn Chung Ứng Hủ còn mang ơn đội nghĩa với Đồ Cảnh Ngọc, nếu không phải một năm trước mình đột nhiên soán vị, Đồ Cảnh Ngọc đột nhiên không kịp phòng ngừa bị mình cầm tù ở lãnh cung.
Hiện giờ có lẽ quân của Chung gia đã sửa tên đổi họ, biến thành thân binh của Thái tử rồi!
À, y lạnh nhạt nghĩ, nếu mình không có soán vị, chắc hiện giờ Đồ Cảnh Ngọc đã là hoàng đế, vậy chính là thân vệ của bệ hạ, nghe ra tôn quý hơn quân của Chung gia nhiều.
Nói không chừng tên ngu xuẩn kia còn rất vui nữa.
“A Cửu tới rồi.”
Người đàn ông tuấn tú vẫn mặc một bộ đồ trắng, thân hình thon gầy, trên mặt lại có thêm vài phần màu máu.
Thoạt nhìn hai tháng này được dưỡng rất tốt.
Đồ Cảnh Ngọc si mê mà nhìn thanh niên bước ra từ bóng đêm.
Thanh niên dường như bị bao phủ bởi một lớp mực dày, chỉ có khuôn mặt và đầu ngón tay lộ ra là tuyết trắng, điều này khiến màu hồng nhạt xuân sắc ướŧ áŧ ở khóe mắt càng hiện rõ hơn, nổi bật lên cánh môi hồng nhuận phơn phớt đẹp không gì sánh bằng.
Đôi ngươi màu xám khói khẽ nhúc nhích, lạnh lẽo sắc bén, chôn giấu lốm đa lốm đốm sự thù hận, chỉ đợi gió nổi lên thì sẽ nhân cơ hội quăng một mồi lửa, thiêu hủy mọi thứ.
Đồ Cửu chán ghét nhíu chặt mày, cười lạnh một tiếng: “Đồ Cảnh Ngọc, mạng của ngươi đúng là cứng thật.”
“Nếu mạng không cứng thì sao có thể đè được mũi kiếm sắc bén của A Cửu?”
Đồ Cảnh Ngọc mỉm cười dịu dạng: “Huống chi, Thái Tử ca ca cũng không chỉ là mạng cứng đâu, chỗ khác cũng cứng lắm.”
“Không phải A Cửu cũng thích lắm sao?”
“Đồ, Cảnh, Ngọc!”
Đồ Cửu đè nén cảm giác buồn nôn trong l*иg ngực, cắn răng đọc ra tên của người đàn ông.
“Thái Tử ca ca ở đây.” Đồ Cảnh Ngọc mở hai tay ra, ý cười hoà thuận vui vẻ: “A Cửu có nhớ ta không?”
“Nhớ.”
Trong khi sự thù hận và căm hận đang cháy rừng rực, Đồ Cửu ngược lại bình tĩnh lại, y nở một nụ cười động lòng người, chậm rãi tới gần người đàn ông: “Thái Tử ca ca.”
“A Cửu muốn ôm ngươi một cái, được không?”
Trong mắt thanh niên lóng lánh ánh nước, lông mi khẽ run, đôi môi cong lên rụt rè, thận trọng dựa vào vòng tay của người đàn ông.
Đồ Cảnh Ngọc buồn bã thở dài, nắm lấy cổ tay trắng nõn, trở tay gập lại.
“Leng keng!”
Một âm thanh thanh thúy vang lên, mảnh sứ sắc bén vỡ thành từng mảnh trên nền đất cứng.
“A Cửu đã lâu rồi không có chủ động ôm ta.” Hơi thở dịu dàng của thổi quét bên tai: “Thái Tử ca ca vui lắm.”
Tay của Đồ Cửu run lên, bị nhiệt độ kinh tởm này bao bọc, y không khỏi tái mặt: “Buông ta ra!”
Quyết tâm bỗng nhiên dao động, dũng khí mới dâng lên cũng lùi bước, nỗi sợ thủy triều rút dâng trào trở lại với những đợt sóng lớn.
Y khàn giọng hô to, cuồng loạn đẩy cánh tay của người đàn ông: “Đừng chạm vào ta!!”
Cứu ta với!
Ai đến cứu ta với!
Cho dù là ai cũng được, đến cứu ta đi mà!!
……
Tiểu Cửu?!
Chung Ứng Hủ bỗng nhiên bừng tỉnh, không quan tâm đến cơn đau trên ngực mà bật dậy.
Lão quân y bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng ấn đầu vai của hắn xuống: “Bệ hạ mau nằm xuống đi, hiện giờ không thể lộn xộn được.”
“Lục bá?” Hắn có chút mê mang nhìn quanh bốn phía: “Sao ông lại ở đây?”
“Bệ hạ quên rồi à?” Lục đại phu kiểm tra miệng vết thương của hắn một chút, xác định không bị rách thì mới nhẹ nhàng thở ra:
“Hôm trước ngài bị phế đế đâm bị thương rồi ngất đi, Hàn tiên sinh không dám để người ngoài biết, cũng không tin được thái y trong cung, cho nên kêu lão phu tới……”
“Ngài tỉnh rồi cũng tốt, hai ngày nay Hàn tiên sinh chống đỡ triều chính, vẫn chưa nghỉ ngơi……”
“Ngày hôm trước?”
Chung Ứng Hủ lẩm bẩm tự nói, quay đầu nhìn về phía bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy, vừa mới qua khỏi giờ Tý không lâu.” Lão quân y nhịn không được ngáp một cái: “Nhưng đã không còn là ngày hôm trước.”
“Ầm!!”
Tiếng sấm nổ vang, rồng ngâm ngang trời, lão quân y nhíu mày, vội vàng đứng dậy đi đóng cửa sổ: “Trời sắp mưa rồi, cơ thể của ngài tạm thời không thể trúng gió.”
Chờ khi ông quay đầu, lại nhịn không được hoảng hốt: “Bệ hạ?”
Trên giường trống rỗng, làm gì còn bóng người cao lớn kia.
……
“A Cửu đừng sợ.”
Đồ Cảnh Ngọc ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thanh niên, cùng y ngồi ở bên cửa sổ nhìn ánh bạc nhấp nháy trên bầu trời: “Thái Tử ca ca thích đệ còn không kịp, sao lại làm hại đệ chứ?”
Tay chân của thanh niên trong lòng gã đang bị trói bằng vải lụa mềm mại, vải lụa thấm nước lạnh băng cứng chắc, tuy không gây hại cho người, nhưng dẫu thế nào cũng không thoát ra được.
Đồ Cửu ánh mắt tán loạn, rúc vào trong vòng tay ấm áp của người đàn ông, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, bất giác run lên.
Suốt hai năm.
Y bị gã đàn ông gọi là huynh trưởng này nhốt ở Đông Cung suốt hai năm.