Thế giới 1 - Chương 13: Bạo Quân Độc Ác(13)

Chung Ứng Hủ có chút choáng váng, không khỏi nhắm mắt, sau khi hoãn một lúc lâu, mới khàn giọng hỏi: “Vì sao phế đế lại cầm tù Thái tử, tra tấn mỗi ngày?”

Hắn không tin Tiểu Cửu sẽ vô duyên vô cớ làm ra chuyện này.

Nhưng Thái tử, Thái tử làm người khiêm tốn nhân nghĩa……

“Nô tài không biết được nhiều lắm……”

Tiểu nội thị run run nói: “Người phụ trách đưa cơm ban đầu đều bị phế đế gϊếŧ, nô tài chỉ đưa cơm một tháng, bệ hạ liền vào thành.”

“Nhưng bởi vì biết ơn lời nhắc nhở của Thái tử điện hạ, nô tài từng cố ý tìm người hỏi thăm, chỉ nghe nói, chỉ sợ là có liên quan với việc phế đế thường xuyên bị các hoàng tử khác trong Hoàng Tử Uyển bắt nạt.”

“Việc khác, nô tài không hỏi thăm được.”

“…… Ngươi lui ra trước đi.”

Thấy tiểu nội thị theo tiếng lui ra, Chung Ứng Hủ cố nén xúc động đi tìm Đồ Cửu hỏi rõ ràng, phân phó cho binh lính: “Sắp cho hắn một công việc nhàn hạ có thể dưỡng lão.”

“Ngoài ra, hãy tìm ra tất cả cung nhân có liên quan với Hoàng Tử Uyển đến đây!”

“Vâng!”

……

Trong đình viên yên tĩnh, Đồ Cửu ngồi xổm ở trước một bụi hoa non, nghiêng gáo nước, nghiêm túc tính toán lượng nước.

“Một gáo thôi……”

“Đủ rồi!”

Y thu gáo nước bỏ vào trong thùng nước kế bên, thả lỏng thở phào nhẹ nhõm: “Thiếu chút nữa tưới nhiều rồi.”

“A Cửu……”

“Ai!”

Cái tên ác mộng vang lên từ phía sau y, Đồ Cửu đột nhiên đứng dậy, phản ứng dữ dội lạnh giọng quát hỏi: “Ngươi là ai hả!”

Người giả thành binh lính mặt không cảm xúc, nhàn nhạt nói: “Thái tử điện hạ bảo nô tài đến thăm hỏi phế đế.”

“‘Không biết ta và Sơ Nguyên Đế, ai uy mãnh hơn, càng có được tâm ý của A Cửu hơn? ’”

Thái tử?

Thái tử?!

Thái tử!!!

Đồ Cửu run rẩy tay, không nhịn được cất tiếng cười to, đôi ngươi màu xám khói nhuộm dần từng thớ thù hận, âm trầm đến đáng sợ.

“Âm hồn không tan!!”

Tiếng cười điên cuồng dần dần ngừng lại, y bỗng nhiên đá nát thùng gỗ rồi nhặt một cây gỗ điên cuồng lao về phía binh lính không hề phản kháng, đầu gỗ sắc bén đâm vào cổ đối phương một cách hung ác: “Đi chết đi!”

“Đồ Cửu!!”

Chung Ứng Hủ bị máu nóng đỏ tươi bắn tung tóe khắp người, hắn run xuống tay che vết thương đáng sợ trên cổ của binh lính, chợt nổi cơn thịnh nộ, lạnh giọng quát lạnh: “Tại sao ngươi lại gϊếŧ người!”

Đồ Cửu cố chấp nhuộm thanh gỗ dinh đầy máu, ổn định cơ thể loạng choạng bị hắn đẩy ra, nghe vậy không khỏi nở nụ cười.

Y hết sức vui mừng, cười đến không thẳng nổi người, thở không nổi, qua hồi lâu mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt mang nỗi thất vọng và phẫn nộ của người đàn ông: “Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, làm gì có tại sao?”

Đây là mưu kế của Thái tử.

Y biết rõ.

Nhưng Thái tử và y đều biết, y sẽ trúng kế.

Bởi vì y không muốn, cũng sẽ không thể để bất kỳ ai biết chuyện kia sống ở trên đời này!

Nghe xong câu trả lời tùy ý hèn hạ, Chung Ứng Hủ nhắm mắt lại trong cơn choáng váng tột độ.

Đồ Cửu, rốt cuộc ngươi là hạng người gì?

Ngươi rõ ràng có lòng nhân từ với ngựa, rồi lại tàn nhẫn thích gϊếŧ chóc, tùy ý tổn thương người vô tội.

Rõ ràng chân thành đối với mẫu thân và đệ đệ như thế, nhưng lại cực kỳ thờ ơ với cực khổ người khác, thậm chí còn lấy làm niềm vui.

Rõ ràng ta cho rằng đã hiểu ngươi, cho rằng sau này……

Hắn vuốt đôi mắt đã ảm đạm cho binh lính, ra hiệu cho binh lính đang phẫn nộ mang xuống: “An táng cho tốt, sau đó tra xem hắn còn người thân không, gửi thêm an ủi……”

“Lục Phong là cô nhi.” Một binh lính rưng rưng mở miệng: “Bệ hạ, người thân của Lục Phong đều đã bị Man tộc gϊếŧ khi hắn còn nhỏ, chỉ còn lại có một mình hắn.”

“Hắn được phụ thân của mình bảo vệ dưới thân, mặc cho ngựa của Man tộc đạp cho đến chết mới bảo vệ được đứa con độc đinh của dòng tộc!”

Chung Ứng Hủ sắc mặt trắng bệch, cực lực duy trì bình tĩnh: “Trẫm biết rồi……”

“Ha!”

Một tiếng cười lạnh quen thuộc truyền đến, như là một thanh kiếm sắc bén chặt đứt sợi lý trí cuối cùng của hắn.

“Đồ Cửu!”

“Sao?”

Đối diện với ánh mắt không hề áy náy của thanh niên, Chung Ứng Hủ tức quá hóa cười: “Trẫm liền không nên ôm hy vọng với ngươi, ngươi đã sớm hết thuốc chữa rồi!”

Đồ Cửu cũng không nhịn được cười lạnh: “Câu này của Sơ Nguyên Đế nghe buồn cười thật, ngươi đã làm vua, trẫm là thua làm giặc, tại sao ngươi lại ôm hy vọng có lẽ gì đó với trẫm?”

“Ngươi chỉ là một võ phu thô lỗ mà thôi, bày đặt giả làm Phật Tổ từ bi cái gì!”

Một tên ngu xuẩn ngay đến mình bị đóng đinh cũng không biết!

“Ta không phải Phật Tổ.” Chung Ứng Hủ trầm mặt, khi đối mặt với thanh niên vẫn thường mang theo dung túng như bị đóng băng, vẻ mặt lạnh đến dọa người: “Phật Tổ cũng không thể nào cứu được loại người tàn nhẫn độc ác như ngươi.”

Sau này……

“Hiểu thì tốt.” Đồ Cửu cười nhạo một tiếng, xoay người đi vào trong phòng: “Trẫm là người gϊếŧ người như ngóe, khiến cho người ta sợ hãi, làm cho tất cả mọi người sợ trẫm, không cần ai cứu!”

Lúc ấy không ai đến cứu, không thần nào đến cứu, chuyện cho tới hiện giờ, cần gì phải cứu nữa.

Chung Ứng Hủ nhìn chăm chú bóng lưng của y, trong thoáng chốc, tựa như nhìn thấy thanh niên gần đây tươi sáng lên rất nhiều lại bị bóng tối bao phủ lần nữa.

Hắn nhịn không được bước lên phía trước mấy bước, theo tới trước cửa.

‘Phanh! ’

Cánh cửa gỗ phát ra tiếng động lớn, hắn im lặng một lát, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hỏi rõ ràng: “Tại sao ngươi lại nhốt Thái tử điện hạ ở trong lãnh cung?”

Thái tử…… Điện hạ……?

Đồ Cửu nghe ra cái gì đó từ trong tiếng nói của người đàn ông, đôi mắt xám khói dần dần tràn ngập ngọn lửa.

“Ta tìm từng hỏi cung nhân của Hoàng Tử Uyển, bọn họ đều nói, điện hạ chưa bao giờ khinh thường nhục mạ ngươi, thậm chí còn nhiều lần giúp ngươi giáo huấn các hoàng tử bắt nạt ngươi……”

“Vì sao ngươi lại lấy oán trả ơn, trong đó……”

Có hiểu lầm gì không?

Hắn còn chưa nói hết câu, thanh niên trong phòng chợt cười lạnh một tiếng, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh: “Hóa ra ngươi đến đòi công bằng cho Đồ Cảnh Ngọc à.”

Chung Ứng Hủ phát hiện giọng điệu của y có chút không đúng, cho dù hôm nay có chút nản lòng thoái chí, nhưng cũng không khỏi giải thích: “Điện hạ có đại ơn với Chung gia và quân của Chung gia, về chuyện của hắn, ta cần phải làm rõ ràng……”

Làm rõ ràng?

Muốn rõ ràng thế nào?

Làm sao để rõ ràng?

Để cho tên súc sinh Đồ Cảnh Ngọc xâm hại y lần nữa ngay trước người trong thiên hạ ư?

Để cho tất cả mọi người biết, hóa ra vị bạo quân cao cao tại thượng chỉ là một món đồ chơi trong tay Thái tử?

Đồ Cửu nhẹ giọng cười cười, hai mắt màu đỏ tươi, vẻ mặt ngẩn ngơ cúi đầu nhìn cây gỗ sắc nhọn dính máu tươi sền sệt trong tay.

“Được thôi, ta cho ngươi được rõ ràng……”

‘Kẽo kẹt ——’

“Tiểu Cửu……”

Chung Ứng Hủ tiến lên một bước, nhìn cúi đầu nhìn thanh niên: “Chỉ cần ngươi cho ta một lý do, ta sẽ……”

Sẽ sẵn lòng tin ngươi —— hắn cười khổ nuốt những lời này xuống.

Sau này, sẽ không còn sau này nữa.

“Bệ hạ!”

Thân hình cao lớn như núi sụp đổ, được các binh lính bao quanh nôn nóng đỡ lấy.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng không gợn sóng của thanh niên, hoàn toàn tuyệt vọng.

“Đừng làm tổn thương y.”

Hắn che lại ngực đầy máu tươi, trên đó ghim một cây gỗ dính đầy máu.

Thanh niên dùng sức rất mạnh, cây gỗ đâm rất sâu, thế cho nên Chung Ứng Hủ hít thở liền đau như trái tim đang bị xé toạc .

Hắn choáng váng được người đỡ, thanh niên trước mắt lảo đảo lắc lư hóa thành vô số bóng chồng, tựa hồ nghe thấy có người lạnh giọng kêu gọi cái gì, hắn lại dùng hết sức lực toàn thân lặp lại lần nữa: “Đừng tổn thương y.”

“Bệ hạ yên tâm.”

Có người nghiến răng nghiến lợi đáp: “Thuộc hạ không tổn thương hắn.”

Tiếp theo, cánh cửa gỗ nhẹ nhàng cọt kẹt, che khuất bóng người mơ hồ.

Tiểu Cửu bị nhốt rồi.

Y rất an toàn.

Mới vừa ý thức được điểm này, ngay sau đó trời đất quay cuồng, một mảnh đen nhánh.