Chương 7: Chuyện cũ đã bỏ qua (2)

Đôi mắt này đã từng nhiễm lên u ám và sa sút tinh thần, hiện tại lại lần nữa trở nên sạch sẽ thuần khiết, phảng phất có thể soi ra tất cả dơ bẩn ẩn giấu.

"Mỗi lần sân khấu của tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không bao lâu sau, trên mạng sẽ xuất hiện các loại bình luận đau lòng đồng đội Mục Tinh, đồng thời đủ các loại góc độ so sánh với các người."

"Hiện tại, dưới sự phụ trợ của "đồng đội phế vật" là tôi, ba đoàn viên MRC mấy người đã biến thành thần tượng thảm nhất trong giới giải trí, rõ ràng có thực lực mạnh nhất, nhưng vẫn bị tôi liên lụy mà không thể nổi tiếng."

"Mỗi một lần ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, "Thực lực" của cả ba có thể tiến thêm một bậc."

Mục Tinh ngừng nói, nhìn thần sắc ba người biến ảo, chất vấn: "Thật sự tất cả đều là trùng hợp sao?"

Cậu hỏi bọn họ: "Các người luôn hỏi tôi có thể áy náy hay không, vậy ba người giẫm lên Mục Tinh thượng vị, trong lòng đối với tôi từng có một tia áy náy không?"

Sau khi trầm mặc, Thường Nhất Minh cười một tiếng, nói: "Cậu đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu."

Mục Tinh lắc đầu: "Các người đều nghe hiểu được. Cái này không công bằng."

Cậu nhìn ba người: "Tôi có lỗi với chỗ của các người, tôi đã nói xin lỗi rồi. Vậy các người có lỗi với chỗ của tôi, cũng nên xin lỗi tôi."

Thường Nhất Minh cười nói: "Mục Tinh, hôm nay chắc chắn cậu quá mệt mỏi, đã bắt đầu nói mê sảng rồi. Chúng ta có chuyện gì ngày mai lại nói, hiện tại đều đi nghỉ ngơi cho thật tốt đi."

Hắn dẫn đầu cất bước đi về phía gian phòng của mình.

Từ Tử Gia theo ở phía sau.

Hứa Vấn thần sắc phức tạp nhìn Mục Tinh một cái, há mồm tựa hồ muốn nói chút gì, cuối cùng vẫn là ngậm miệng, trầm mặc rời đi.

Ba cánh cửa phòng im ắng đóng lại.

Mục Tinh nhìn ba cánh cửa phòng đóng chặt, nói thầm: "Cả đám mấy người, thật sự là một chút cũng không thành thật."

"Meo."

Mục Tinh ngồi trên sô pha, một cái đầu nhỏ đen sì chui ra, là vừa mới nghe được tiếng mở cửa, giấu thân mình dưới gối ôm.

Mục Tinh còn chưa nói gì, cửa phòng Hứa Vấn bị mở ra, người đi ra mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn Mục Tinh: "Cậu có thấy Than Đá ở đâu không?"

Mục Tinh đưa tay, chỉ bên cạnh: Than Đá nhỏ trốn mình ở dưới gối ôm, lộ ra một cái đầu tròn vo.

Hứa Vấn thở phào, đi tới khom lưng ôm Than Đá: "Sao mày lại chạy ra ngoài, dọa tao sợ chết khϊếp."

Hắn đưa tay qua, bị một trảo không chút lưu tình của Than Đá đẩy ra.

Hứa Vấn cũng không bất ngờ, tiểu tổ tông này từ trước đến nay không thân cận với ai.

Hắn vừa muốn mở miệng dỗ dành, liền chỉ thấy một khắc trước còn có thể hung hăng một trảo đẩy con sen là hắn ra, khắc sau đã từ trong gối chui ra, nhảy lên một cái lên trên đùi Mục Tinh, chổng bốn vó lên trời, mềm mại đòi vuốt ve.

Muốn ngoan ngoãn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Tựa như hai con mèo!

Hứa Vấn đột nhiên quay đầu nhìn Mục Tinh: "Cậu đã làm gì con gái của tôi?"

Mục Tinh vô tội buông tay.

Hứa Vấn lại quay đầu nhìn Than Đá, ánh mắt sáng lấp lánh.

Hắn ngồi xổm xuống, chờ mong hô: " Than Đá, ba ba của con này, nào, đến ôm ba ba một cái?"

Nhưng mà lão phụ thân gọi khản cổ cũng không nhận được bất kỳ đáp lại nào, con mèo nhỏ ý chí sắt đá tràn ngập nhiệt tình đều dành cho một nam nhân khác.

Than Đá không đợi được Mục Tinh vuốt ve, bất mãn rêи ɾỉ hai tiếng, lại lăn hai vòng trên đùi Mục Tinh.

Hứa Vấn đỏ mắt tức muốn chết!

"Cậu thật sự không làm gì? Sao Than Đá kia bỗng nhiên lại quấn người cậu như vậy?" Hắn nghĩ mãi không ra.

Mục Tinh thật không biết, cậu cúi đầu nhìn một con mèo mềm nhũn trên đầu gối, không nhịn được đưa tay xoa hai cái, sờ mềm mềm rất sướиɠ tay.

Cậu trầm ngâm: "Chẳng lẽ, là bởi vì tôi lớn lên tương đối dễ nhìn?"

Hứa Vấn: "..."

Thần sắc hắn phức tạp nhìn Mục Tinh, nói: "Tôi phát hiện, cậu có chút không giống với trong tưởng tượng của tôi."

Mục Tinh "A" một tiếng, ngữ khí tùy ý: "Trước kia anh cũng không có nhìn thẳng tôi."

Hứa Vấn: "..."

Hắn khụ một tiếng: "Hiện tại tôi mới phát hiện, con người cậu cũng rất thú vị. Nếu như trước kia cậu cũng thể hiẹn như vậy, nói không chừng hiện tại chúng ta đã là bạn bè tốt."

Mục Tinh lắc đầu: "Sẽ không."

"Tại sao cậu dám chắc?" Hứa Vấn nghi hoặc.

Mục Tinh rốt cục dời ánh mắt khỏi trên Than Đá, hắn nhìn Hứa Vấn: "Nếu như trước kia tôi là như bây giờ, chúng ta là không có khả năng trở thành bạn bè."

Hứa hỏi: "... Vì sao?"

Mục Tinh nói: "Tôi không thích anh a."

Hứa Vấn ngây người, giống như Mục Tinh nói gì đó rất khó lý giải.

Mục Tinh nghi hoặc nhìn cậu: "Ai cho anh tự tin, để anh cảm thấy, ba người các người quá đáng với tôi, tôi sẽ không ghét các người?"