Thấy Tiểu Bân vui vẻ chạy về phía thư phòng, trên mặt Mục Tinh bất giác hiện ra một vệt ý cười, chỉ là ý cười này rất nhanh biến thành buồn bã.
Trẻ nhỏ ở thôn Tiểu Khê quá khó khăn.
Cậu đã từng đi ra ngoài, chứng kiến cuộc sống của những đứa trẻ ở thành phố lớn. Những ngày tháng hằng ngày của bọn trẻ là những ngày mà ngay cả nằm mơ bọn Tiểu Bân cũng không mơ được.
Người thôn Tiểu Khê tốt như vậy, cậu hi vọng bọn họ có thể sống tốt một chút.
Đáng tiếc cậu không phải là người có đầu óc kinh doanh, buổi tối, Mục Tinh ngồi trong thư phòng, bắt đầu tìm tòi trên mạng ---
Mọi người trong núi làm sao phát tài.
Người trả lời, hoặc là vô nghĩa, ví dụ như đi vào núi sâu đào lấy nhân sâm linh chi ngàn năm gì đó một đêm phất nhanh.
Hoặc chính là quảng cáo — gia nhập liên minh XX, dạy ngươi dễ dàng làm giàu, thu nhập mười vạn mỗi tháng.
Ngày thứ hai, Mục Tinh dậy trễ hiếm thấy.
Cậu ăn điểm tâm xong, thấy hôm nay thời tiết tốt, chuẩn bị lên núi đi dạo vài vòng, chợt nghe Phương thúc và dì Tú bên cạnh đang nói chuyện phiếm.
Vốn khoảng cách này cậu không sẽ nghe thấy, tuy nhiên hiện tại thính lực Mục Tinh mạnh hơn bình thường.
Cậu vốn định đi nhanh hai bước rời đi, bên tôii lại nghe được nội dung bọn họ tán gẫu:
"Haz, ai biết ông chủ Từ hàng năm đều đặt hàng ở chỗ chúng tôi đột nhiên không chịu lấy hàng nữa chứ?"
"Vậy phải làm sao bây giờ? Nhiều hồng như vậy, ông chủ Từ không cần, chúng tôi căn bản không bán hết được."
"Trương thúc nói với tôi mọi người đều chán nản lắm rồi."
"..."
Mục Tinh chuyển bước chân, đi về phía nhà Phương thúc, lên tiếng chào hỏi:
"Trương thúc, sớm vậy, có chuyện gì vậy?"
Phương thúc quả nhiên một mặt u sầu, nhìn thấy Mục Tinh trước mặt lộ ra nụ cười: "Chào buổi sáng a Tiểu Tinh Tinh."
Lão thở dài: "Sáng sớm cùng lão Trương hàn huyên một lát, quả hồng năm nay không dễ bán a."
Mục Tinh rất nhanh đã biết chân tướng sự tình.
Thôn Tiểu Khê dựa vào núi lớn, nhà nào cũng có vùng đất núi. Trước kia thôn Tiểu Khê còn chưa tiêu điều như vậy, mọi người đều dựa vào trồng cây ăn quả mà sống.
Trồng cây ăn quả, quanh năm vất vả, chỉ trông cậy vào lúc thu hoạch kiếm tiền.
Nhưng những năm này càng ngày càng khó, thôn Tiểu Khê bế tắc, không tìm được đường tiêu thụ, giống như mấy thứ như quả hồng, nhà nào cũng có, thị trấn trong huyện thành cũng không bán được giá.
Ông chủ Từ là khách hàng cũ của thôn Tiểu Khê, sản lượng hàng năm của thôn Tiểu Khê gần nửa đều do ông tôi đặt trước. Còn lại, một phần khi chín sẽ cõng lên trấn, trong huyện thành có thể bán được chút nào hay chút đó, còn lại phơi khô, chế tác thành bánh hồng, sau đó bán.
Dù vậy, cây ăn quả của một quả núi, quanh năm suốt tháng cũng kiếm không được mấy đồng tiền.
Hết năm này đến năm kia đều vô cùng cực khổ, phải bón phân, phải trừ sâu, phải lo lắng cây sinh bệnh... Vừa vất vả lại không kiếm được tiền, cho nên mấy thanh niên tuổi trẻ một chút, đều rời xa quê hương ra ngoài làm công.
Phương thúc nói: "Nếu như ông chủ Từ không cần quả hồng của chúng tôi, sợ là đều phải để mặc cây rụng trái."
Lão thở dài: "Thà chịu rẻ một chút cũng được, dù sao cũng tốt hơn là bán không được, một chút vốn cũng không thu lại được."
Bây giờ đã là tháng chín, Mục Tinh đi qua phía sau núi, trên cây hồng đã trĩu quả.
Cậu trầm mặc: Cậu biết rõ tình huống trong thôn, như nhà Phương thúc còn tốt một chút, như là nhà chú Trương, nhà Tiểu Bân, đều rất trông cậy vào số tiền kia.
Cậu đề nghị: "Chúng tôi không tìm được người mua, vậy tại sao không thử tiêu thụ trên mạng? Con thấy trên Tôiobao có rất nhiều người nông dân bán hàng."
Phương thúc thở dài: "Sao lại chưa từng nghĩ tới? Hai năm trước chị Chi Lan nhà tôi đã đăng kí shop online, nhưng căn bản không bán được."
Cửa hàng nhỏ hoàn toàn không có danh tiếng như bọn họ, căn bản không có bất kỳ tin tức quảng cáo nào lộ ra ngoài.
Trừ phi tham gia một ít hoạt động tổ chức trên đài truyền hình, hoặc là dùng tiền mua lượt theo dõi, tương tác.
Nhưng người của thôn Tiểu Khê, nơi nào có mấy ngàn mấy vạn thậm chí nhiều tiền hơn để kiếm những thứ này?
Căn bản không làm được.
Mục Tinh yên lặng, cậu đã ăn không biết bao nhiêu quả hồng ở Tiểu Khê thôn, vừa to vừa ngọt, chất lượng tuyệt đối không thể chê. Lúc trước hắn chỉ nghĩ ăn ngon khẳng định không lo không có người mua, lại không nghĩ rằng, dù có ăn ngon đi nữa, khách hàng không biết, cũng không có cách nào.
Nhưng lời của Phương thúc lại mang đến cho cậu một chút ý tưởng.
Không có tương tác, không có người theo dõi, đây là vấn đề nan giải lớn nhất của mọi người thôn Tiểu Khê.
Nhưng Mục Tinh không sợ.
Cậu có lưu lượng, tuy rằng đa số đề là tin tức tiêu cực, nhưng tin tốt tin xấu thì cũng đều có thể mang đến lượng người tương tác cao.
Cậu vội vàng tạm biệt Phương thúc, về đến nhà, bắt đầu tìm tòi một ít nội dung liên quan.