Chương 10: Về quê nhà

[Trên lầu không phải chỉ có một mình cậu, tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng trước đó tôi không dám nói.]

[Cảm thấy rất tuấn tú +1, trước đó những fan hâm mộ kia vẫn luôn thổi phồng giá trị nhan sắc của hắn, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng vừa rồi thật sự bị đẹp trai a.]

[Fan nhan khống của Tinh Tinh đến đây báo cáo! Hắn thật sự vẫn luôn đẹp, nhưng tạo hình của những sân khấu trước đó thật sự không thích hợp với hắn. Hắn cứ như vậy, vô cùng đơn giản bảo đảm nhan sắc cũng sẽ rất tuyệt!]

Sau khi Mục Tinh tuyên bố rời khỏi giới giải trí, từ “giá trị nhan sắc Mục Tinh” chậm rãi nhấc lên một làn sóng nhiệt mới.

Nhưng Mục Tinh cũng không biết những chuyện này, cũng không thèm để ý.

Cậu phát xong thông báo kia liền rời khỏi tài khoản, giờ phút này, Mục Tinh từ trong huyện thành ngồi xe hơn sáu giờ, lúc chạng vạng tối rốt cục về tới quê nhà của thân xác này... một thôn sơn rất vắng vẻ.

Hộ gia đình trong sơn thôn nhỏ không nhiều, so với lúc Mục Tinh còn nhỏ, hiện tại lại tiêu điều hơn một chút.

Cậu xách hành lý đi về nhà, sau lưng truyền đến một tiếng hô: "Cậu trai phía trước kia, cậu là ai vậy?"

Mục Tinh quay đầu lại, là một lão thúc đội mũ rơm, làn da phơi nắng đen nhánh, trải rộng nếp nhăn.

Cậu cười đáp: "Phương thúc, là con, Mục Tinh."

Đại gia kia nghe xong, híp mắt đi về phía trước hai bước, nhìn kỹ Mục Tinh, lộ ra nụ cười: "Là Tiểu Tinh Tinh à, ngươi không phải đi thành phố lớn làm đại minh tinh sao?"

Lại lắc đầu: "Gầy rồi."

Mục Tinh cười nói: "Làm đại minh tinh không vui, vẫn là về nhà thoải mái."

Phương thúc cười híp mắt, đi tới muốn tiếp nhận cái rương trong tay Mục Tinh: "Đi, đến nhà A thúc ăn cơm. Ta bảo dì Tú nấu thêm mấy món."

Mục Tinh vội nói: "Không cần không cần, con dự định về nhà xem trước một chút."

Phương thúc ngắt lời cậu: "Đã hai năm rồi con không trở về, trong nhà có thể ở sao? Không ăn không uống, con về nhà ăn gió tây bắc à?"

Mục Tinh ngẩn ra, cậu thật đúng là không nghĩ tới cái này.

Cũng đúng, hai năm không có người ở, đột nhiên trở về như vậy khẳng định là không thể trực tiếp ở lại. Chớ nói chi trong nhà Mục Tinh vốn đã rách nát giống như sắp sụp đổ, hiện tại trời lại sắp tối đen, cũng không tiện thu xếp.

Cậu cuối cùng vẫn đi nhà Phương thúc, dì Tú còn chuẩn bị gϊếŧ gà hầm, Mục Tinh vội vàng cự tuyệt, hai người già vẫn chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn.

Cơm nước xong xuôi, dì Tú dẫn cậu vào một gian phòng: "Đây là gian phòng của chị Chi Lan, sau khi nó đi lấy chồng, mấy tháng hiếm mới được trở về một lần, chăn gối gối đều đã giặt sạch sẽ, hôm qua vừa mới phơi nắng, rất ấm áp."

Chi Lan là con gái duy nhất của Phương thúc và dì Tú, hiện tại đang làm giáo viên ở trong huyện thành.

Mục Tinh nhịn không được nói: "Thật sự là làm phiền Phương thúc cùng dì Tú."

Dì Tú khoát tay, tỏ vẻ không vui: "Đứa nhỏ này nói gì thế? Ta và Lão Phương nhìn con từ nhỏ đến lớn, so với con mình cũng không kém bao nhiêu. Khi còn bé còn hào phóng như vậy, sao đi ra ngoài hai năm, còn xa lạ thế."

Mục Tinh ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, suy nghĩ một chút, nở nụ cười: "Vậy con không khách khí nữa."

Cậu duỗi lưng một cái, lười biếng nói: "Quả thật, đi đường mười mấy tiếng, con quả thật rất mệt."

Tú di vội vàng nói: "Vậy con còn không mau nghỉ ngơi?"

"Dạ!"

Mục Tinh quả thật mệt mỏi, tiễn người dì nhiệt tình này đi, cậu vội vàng tắm rửa một cái, ngáp một cái, nhào vào trong chăn bông ấm áp, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, ở nhà Phương thúc ăn xong bữa sáng, Mục Tinh rốt cục về tới nhà mình.

Cho dù trong trí nhớ đã biết trong nhà Mục Tinh là bộ dáng gì, nhưng khi mở cửa, lúc nhìn thấy, cậu vẫn có chút há hốc mồm

Quá nát.

Không có mấy thứ dụng cụ, vách tường đều loang lổ, rất nhiều chỗ còn nứt ra, thậm chí có một chỗ còn mọc ra một cây cỏ.

Mục Tinh quyết đoán quay đầu bước đi, hai năm qua Mục Tinh vẫn dư dả kiếm được chút tiền xây nhà, cậu chuẩn bị đi hỏi Phương thúc, đi nơi nào tìm sư phụ xây nhà.

Chợt nghe phía sau vô cùng náo nhiệt, cậu quay đầu lại, thấy Phương thúc cầm đầu, mười mấy a thúc a thẩm đều cầm công cụ trong tay, mặt mũi tươi cười nhìn mình.

Phương thúc cười nói: "Ta nói Tiểu Tinh Tinh trở về, còn quyết định sẽ ở lâu dài. Không phải sao, nói chuyện với bọn họ, mọi người đều đến hỗ trợ giúp cho cháu sửa lại căn nhà."

"Đúng vậy, chúng ta đều nghĩ cậu sẽ không trở về, vẫn luôn không chăm sóc trong ngôi nhà cũ kia."

"Hiện tại khẳng định là không thể ở được."

"Tiểu Tinh Tinh càng lớn càng đẹp trai."

Mục Tinh sững sờ tại chỗ, nhìn từng gương mặt già nua trải qua phong sương cũng không dễ nhìn này, bỗng nhiên liền hiểu được, vì sao sau khi nguyên thân dù chứng kiến nhiều phồn hoa bên ngoài như vậy, trong lòng một mực nhớ thương về cái thôn nhỏ nghèo khó lạc hậu này.