Quyển 2: Chương 14

Sở Tầm Thanh vội vàng lên xe ngựa chạy đến Đại Lý Tự, dọc đường đi, hắn nhíu chặt mày suy nghĩ mông lung.

Cảnh vương vốn là người kín đáo, chẳng lẽ vào lúc này lại hành động lỗ mãng, như thế nào lại đột ngột đυ.ng chạm với hoàng đế?

Điều này không giống với diễn biến đã định sẵn, để tránh mọi điều bất trắc, Sở Tầm Thanh cần phải đảm bảo rằng Cảnh vương không phạm phải sai lầm vào thời điểm này.

………

Lúc này, tại Đại Lý Tự.

Trong đại điện trang nghiêm, Trương đại nhân ngồi dưới không nói một lời, đế vương ngồi trên cao, gương mặt bị mặt nạ che khuất, không rõ biểu cảm, nhưng ánh mắt nặng nề khiến người ta khϊếp sợ.

Quý Cảnh bị trói dưới chân, không nói gì, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.

Hắn không biết bản thân nên làm gì vào lúc này.

Hắn luôn tin chắc rằng mình sẽ trở thành hoàng đế, và một ngày nào đó sẽ lật đổ người hoàng huynh đang trốn sau chiếc mặt nạ kia, nhưng không phải là bây giờ.

Quý Cảnh thừa nhận mình đã hành động lỗ mãng.

Khi ám vệ báo rằng có người bên cạnh hoàng đế xuất hiện ở nhà gỗ nhỏ, hắn chợt nhớ ra mùi hương quen thuộc đó đã ở đâu. Rồi khi hắn đến triều để đón cữu cữu sau buổi triều, hắn nhìn thấy người thân duy nhất của mình và kẻ thù chung đang ôm hôn nhau, hắn mất hoàn toàn lý trí.

Khi đó, cữu cữu vội vàng che miệng rời đi, rất lâu sau, hoàng đế mới bước ra khỏi điện, khóe môi khẽ nở nụ cười mãn nguyện.

Quý Cảnh tức giận đến nỗi nắm chặt tay, lao tới định tung một quyền, nhưng hành động vô lý này ngay lập tức bị thị vệ ngăn cản.

Quý Cảnh nhớ rõ ánh mắt khinh miệt của hoàng huynh cùng động tác chạm vào khóe môi một cách khoe khoang.

Hắn làm sao... dám như vậy?

Tên tiện nhân này!

Hắn thậm chí không dám vượt ranh giới với cữu cữu, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy như đang xúc phạm cữu cữu. Vậy mà kẻ thù đáng ghét kia lại có thể ôm hôn cữu cữu trước mặt hắn, đôi mắt hơi đỏ lên, mồm miệng quyến luyến, không còn vẻ thanh lãnh ngày xưa.

Hơn nữa... Đó là người thân duy nhất của hắn! Đó là cữu cữu của hắn! Dựa vào cái gì mà để tên tiện nhân kia cướp đi!

Quý Cảnh chưa bao giờ bày tỏ suy nghĩ của mình với cữu cữu, nhưng trước đây hắn luôn tin rằng cữu cữu sẽ không chút do dự mà đứng về phía hắn. Nhưng giờ thì sao... nếu tiện nhân kia mê hoặc cữu cữu thì sao?

Nếu cữu cữu không còn muốn bảo vệ hắn? Nếu cữu cữu đứng về phía đối lập với hắn?

Quý Cảnh gần như không dám tưởng tượng.

Liệu cữu cữu có nhìn hắn với ánh mắt thất vọng, lạnh lùng nói ra những lời khiến máu hắn đông lại?

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, Quý Cảnh đã cảm thấy hô hấp dồn dập, hắn không biết cữu cữu sẽ đến với thái độ ra sao, nên chỉ có thể lo lắng chờ đợi.

Giữa sự căng thẳng tĩnh lặng của ba người, cửa điện chậm rãi mở ra.

Quý Cảnh ngẩng đầu, thấy cữu cữu hắn đang bước vào, với vẻ mặt khó lường, nhíu chặt mày.

Tim Quý Cảnh gắt gao siết lại, móng tay hắn bấm chặt vào lòng bàn tay, để lại những vết đỏ sâu hoắm. Hắn mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nản lòng mà im lặng.

Sở Tầm Thanh bước vào điện, ba ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía hắn. Hắn bước tới trước, nới lỏng dây trói cho cháu ngoại, sau đó “bịch” một tiếng, quỳ xuống mặt đất.

Tiếng quỳ rất rõ ràng, vang lên trong đại điện nghiêm trang.

Đế vương ngồi trên cao nhanh chóng bước xuống, đỡ hắn dậy, “Ái khanh không cần quỳ.”

Sở Tầm Thanh lắc đầu, kiên định nói: “Thần không dạy bảo cháu ngoại đến nơi đến chốn, thần đáng bị phạt cùng nó.”

Quý Cảnh mở to mắt, thốt lên: “Cữu cữu…”

Sở Tầm Thanh ngắt lời hắn, tiếp tục nhìn đế vương, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng sóng gió, cất giọng: “Tỷ tỷ của thần đã giao phó Tiểu Cảnh cho thần, tội lỗi của nó, thần phải gánh vác.”

Quý Yến cười lạnh đầy giận dữ, giọng nói lạnh lẽo: “Ái khanh muốn gánh vác thế nào?”

Sở Tầm Thanh cất cao giọng đáp: “Thần xin mang Tiểu Cảnh về Vĩnh Châu, suốt đời không trở lại kinh thành.”

Lời vừa dứt, trong đại điện trở nên im lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe thấy những hơi thở mỏng manh. Nếu lúc này có cây kim rơi xuống, chắc chắn cũng sẽ bị nghe thấy.

Sở Tầm Thanh liếc nhìn Quý Cảnh, ánh mắt trấn an.

Yên tâm, Tiểu Cảnh, bệ hạ sẽ không để chúng ta rời đi. Ngươi vẫn còn cơ hội phát triển sự nghiệp.

Quả nhiên, Quý Yến phát ra một tiếng hừ lạnh, đột nhiên vung tay, làm đồ vật trên bàn rơi xuống lộp bộp, rõ ràng thể hiện sự phẫn nộ của đế vương.

“Cả đời không trở lại kinh thành ư! Một Cảnh vương vụng về như vậy, xứng đáng để ngươi lao tâm khổ tứ sao? Chẳng lẽ trong lòng ngươi chỉ có tên Quý Cảnh này? Thời gian ở nhà gỗ nhỏ không để lại chút dấu vết nào trong lòng ngươi ư? Chẳng lẽ A Ngôn cũng không quan trọng sao? Chỉ là một mỹ nhân để tùy thời bỏ qua?”

Quý Yến cảm thấy cơn đau xé lòng, giận dữ dâng trào, khiến máu hắn như sôi lên.

“Không đời nào cô cho phép ngươi quên cô mà cùng cháu ngoại của ngươi sống tiêu dao ngoài kia!”

“Không cần!” Quý Yến thốt ra vài chữ, giọng nói lạnh lẽo: “Sở đại nhân, ngươi có còn chút tình cảm nào với quân chủ của mình không?”

Sở Tầm Thanh bình thản đáp: “Tâm của thần đối với bệ hạ, nhật nguyệt rõ ràng.”

Nhật nguyệt rõ ràng mà không có chút tình cảm nào sao?

A.

Đế vương cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu ngươi một lòng muốn gánh tội cho cháu ngoại, cô sẽ phạt ngươi...”

Hắn ghé sát tai Sở Tầm Thanh, đôi mắt đen thẳm đầy bí ẩn, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Cô phạt ngươi phải lấy lòng cô. Nếu làm cô hài lòng, cô sẽ không truy cứu lỗi lầm của Cảnh vương.”