Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháo Hôi Không Muốn Chết

Chương 56: Yêu sai cả đời (16)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lương Binh cùng Đỗ Quyên một ngụm một ngụm đều là con gái của chúng ta, giống như một bàn tay tát thật mạnh vào mặt Hà Nguyệt Dung. Hà Nguyệt Dung thả người nằm trên sô pha, ba hồn bảy phách đều như bị rút hết, chỉ còn lại một khối thân thể không hồn.

Sự thật được phơi bày ngay trước mắt Khương Nhất Phàm, một chút may mắn cuối cùng của hắn đều bị quét sạch, mặt mày hắn trắng bệch, thật sự là ác ý đánh tráo, bọn họ sao có thể lại như vậy. Đã làm rồi thì cũng xong, bọn họ sao lại đắc ý nói ra như vậy, lời nói đều muốn đem Khương gia coi như ngốc tử, còn vô sỉ mà mơ ước của hồi môn của Vi Vi, muốn được thơm lây. Hắn nghe xong đều muốn nổi trận lôi đình, huống chi là ba ba cùng mụ mụ.

Khương Nhất Phàm căng thẳng quay đầu nhìn xem Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung.

Cho dù đã xem qua vài lần, lần nữa xem lại đoạn video này, Khương Quốc Thanh vẫn là nắm chặt bàn tay như cũ. Lương Binh cùng Đỗ Quyên quả thật là táng tận lương tâm, lén lút trộm đi đứa nhỏ của bọn họ lại một chút cũng không cảm thấy chột dạ áy náy, chỉ có dào dạt đắc ý.

Hà Nguyệt Dung tính tình tốt, đối mặt với Lương Binh cùng Đỗ Quyên cũng là giận không thể át.

Nhìn Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung lửa giận tận trời, Khương Nhất Phàm lòng như chìm vào hầm băng. Làm sao bây giờ? Ba ba cùng mụ mụ hận Lương Binh cùng Đỗ Quyên như vậy, bọn họ có thể hay không giận chó đánh mèo lên Vi Vi vô tội.

"Ba ba, đoạn video này người ở đâu tìm được," Khương Nhất Phàm vội vàng nói, "Lương Tiểu Vũ cho người?"

Khương Quốc Thanh ánh mắt như kiếm nhìn thẳng Khương Nhất Phàm.

Khương Nhất Phàm không tự chủ được mà đánh một cái rùng mình, lời muốn nói tiếp khựng lại trong cổ họng, thốt ra không được cũng nuốt vào không xong, nghẹn họng, hắn tâm phiền ý loạn.

Khương Quốc Thanh lạnh giọng: "Ngươi muốn nói cái gì, ngươi muốn nói muội muội của ngươi là giở trò bịp bợm cố ý bôi nhọ Lương Binh cùng Đỗ Quyên."

Bị vạch trần Khương Nhất Phàm mặt đều đỏ lên, hắn nào dám thừa nhận, cúi thấp đầu không nói gì.

Khương Quốc Thanh vừa tức giận vừa thất vọng: "Vì muốn bảo vệ Tuyết Vi, ngươi liền muốn hắt bát nước bẩn lên người muội muội của ngươi, đó là muội muội cùng cha cùng mẹ với ngươi. Liền tính ngươi không có chút tình cảm nào, thì sự đồng cảm cơ bản nhất của con người ở đâu rồi? Muội muội của ngươi gặp phải loại chuyện này, người ngoài nhìn vào cũng sẽ đồng tình cùng thương tiếc cho nó mà không phải là hoài nghi nó."



Thấy ba ba tức giận nghiêm khắc chỉ trích, mặt mày Khương Nhất Phàm đều nóng lên, hắn hận không thể ngay tại chỗ đào cái hố chôn chính mình, yếu ớt giải thích: "Ba ba, con không phải có ý này."

"Ngươi là có ý gì trong lòng ngươi hiểu rõ nhất." Khương Quốc Thanh lạnh băng nhìn hắn, "Ngươi không phải hoài nghi sao, ta đem đoạn video này đưa cho cảnh sát, cảnh sát sẽ nghiệm chứng thật giả."

Khương Nhất Phàm kinh sợ tột độ, đột nhiên hắn ngẩng đầu, không dám tin tưởng mà kêu: "Ba ba, người muốn báo cảnh sát?"

Khương Quốc Thanh nghiêm giọng: "Đỗ Quyên trộm đi muội muội của ngươi, ta chẳng lẽ không nên báo cảnh sát bắt cô ta."

Khương Nhất Phàm lòng nóng như lửa đối: "Nhưng ba ba người có nghĩ cho Vi Vi sao, báo cảnh sát, việc này sẽ nháo đến dư luận xôn xao. Đến lúc đó mọi người đều sẽ biết Vi Vi là như vậy đi vào nhà của chúng ta, người nói Vi Vi như thế nào có thể tiếp tục làm người."

"Cho nên, vì Vi Vi ngươi muốn ta buông tha cho mẹ đẻ của Vi Vi người trộm đi muội muội của ngươi, có phải hay không ngươi còn muốn tiếp tục giấu giếm thân thế của Vi Vi, coi như muội muội ruột thịt của ngươi trước nay chưa từng xuất hiện." thần sắc của Khương Quốc Thanh đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Mãn tâm mãn nhãn đều là người trong lòng, Khương Nhất Phàm cũng không có ý thức được Khương Quốc Thanh bình tĩnh thật ra là trong lòng chứa đầy sóng ngầm mãnh liệt, hắn thả lỏng vội vàng nói: "Ba ba, con không phải là có ý này, đương nhiên là muốn nhận lại Lương Tiểu Vũ. Chỉ là con cảm thấy không cần thiết tố cáo Đỗ Quyên, để cho người ngoài chê cười chúng ta, rốt cuộc chuyện này cũng không tốt lành gì, hơn nữa đối với Vi Vi là tổn thương quá lớn. Đương nhiên, con cũng không phải là muốn buông tha cho Đỗ Quyên, đối phó với loại người này, có rất nhiều thủ đoạn để làm cho mình hả giận còn tốt hơn là để cô ta ở tù."

"Giống như có chút đạo lý." Khương Quốc Thanh hít một hơi thật chậm, đầu ngón tay hơi hơi co lại.

Khương Nhất Phàm trong lòng càng buông lỏng, bất giác lộ ra vài phần vui mừng: "Ba ba người cũng...."

Thình lình ăn một cái tát thật mạnh, Khương Nhất Phàm không kịp phòng ngừa té ngã xuống sô pha, khóe miệng chảy ra máu, có thể thấy cái tát này Khương Quốc Thanh là dùng bao nhiêu sức lực.

Khương Nhất Phàm ghé vào trên sô pha, liền đau cũng chưa cảm giác được, chỉ khó có thể tin nhìn Khương Quốc Thanh: "Ba!"

"Đừng gọi ta là ba, ta không có đứa con như ngươi!" Khương Quốc Thanh nổi trận lôi đình, tức giận chỉ thẳng vào Khương Nhất Phàm: "Ngươi thật sự không có một chút nào suy nghĩ cho muội muội của ngươi, một chút cũng không có. Nếu là ngươi coi nó như muội muội, liền sẽ không nói ra loại lời nói không có lương tâm này."

Khương Nhất Phàm mặt mũi trắng bệch, chột dạ cũng đồng thời trong lòng hắn cảm thấy phẫn uất: "Ba ngươi nói ta không có suy xét cho Lương Tiểu Vũ, vậy ngươi có suy xét cho Vi Vi sao? Ngươi liền muốn làm hại Vi Vi thân bại danh liệt ngươi mới chịu sao, Vi Vi tuy rằng không phải con gái ruột của ngươi, nhưng Vi Vi gọi ngươi là ba ba mười chín năm, vẫn luôn coi ngươi là cha ruột."



Nhìn Khương Nhất Phàm đúng ý hợp tình nói, Khương Quốc Thanh tâm lạnh lẽo: "Thay Tuyết Vi suy xét liền muốn ủy khuất muội muội của ngươi, ta đã thua thiệt nó mười chín năm, nhưng là ta không có nợ Tuyết Vi. Muốn thiếu thì chỉ có Tuyết Vi thiếu ta nuôi dạy nó mười chín năm, hẳn là nó nên nhượng bộ, mà không phải là ủy khuất muội muội của ngươi để bảo vệ nó."

Mắt thấy quyết tâm của Khương Quốc Thanh, Khương Nhất Phàm trong lòng rối loạn, gửi hy vọng vào Hà Nguyệt Dung: "Mụ mụ, người liền để ông ấy hủy hoại Vi Vi của chúng ta sao?"

Hà Nguyệt Dung toàn thân đều đã nhũn ra, bà cả người đều lạnh, nhìn Khương Nhất Phàm hoảng hốt cầu xin, lại nhìn Khương Quốc Thanh đang tức giận, ánh mắt di động trên người hai cha con, biểu tình thống khổ cùng giãy giụa.

Khương Nhất Phàm đỏ hốc mắt: "Mụ mụ, Vi Vi là vô tội, việc làm của Đỗ Quyên nếu bị truyền ra, Vi Vi liền không thể làm người, Vi Vi là một tay người nuôi lớn, như vậy thiện lương, như vậy ưu tú, người liền nhẫn tâm Vi Vi bị người nhạo báng bị người chế nhạo sao."

Khương Quốc Thanh, thanh âm nặng trĩu nói: "Con gái của chúng ta là vô tội. Đó là đứa con chúng ta đã mong chờ trong nhiều năm, lúc ngươi mang thai chúng ta mỗi ngày đều nói chuyện cùng nó, sau khi sinh ra lại một câu cũng chưa kịp cùng nó nói, nó đã bị người khác trộm đi, Đỗ Quyên trộm đi nó nhất định phải trả giá."

Hà Nguyệt Dung nước mắt chảy ra ào ào như là vỡ đê, đó là đứa con gái bà hy vọng nhiều năm rốt cuộc mới có được, mang nó mười tháng lại liều mạng sinh ra, Đỗ Quyên trộm đi nó, trộm đi còn không đối xử tốt với nó. Bà hận, bà hận không thể tự tay gϊếŧ chết Đỗ Quyên.

Hà Nguyệt Dung che miệng khóc rống, giọng nói đứt quãng: "Báo cảnh sát, tố cáo cô ta, cô ta phải ngồi tù, cả đời đều phải ở trong tù sám hối."

Khương Quốc Thanh như trút được gánh nặng, may mắn lão bà đứng về phía ông, sẽ không làm cho đứa nhỏ kia quá mức nan kham.

(*nan kham = khó lòng chịu nổi.)

Khương Nhất Phàm quả thật không thể tin được lỗ tai của chính mình, ba không để bụng Vi Vi, liền mẹ cũng không để bụng Vi Vi, bọn họ đều muốn bức Vi Vi đến tuyệt lộ, Vi Vi chỉ còn có hắn. Dũng khí mạnh mẽ rót đầy thân thể, Khương Nhất Phàm nắm lấy máy quay được đặt ở trên bàn... liền chạy.

Khương Quốc Thanh: "....???" Cái đứa con hổn trướng này thế nhưng còn cướp đi máy quay, liền sẽ hữu dụng? Chứng cứ tố cáo Đỗ Quyên rất quan trọng, đương nhiên là ông đã có sao lưu.

Liền tính không có sao lưu, ông xác định là Đỗ Quyên ác ý đánh tráo, không có chứng cứ cũng là ác ý đánh tráo, người ngoài nhìn vào thái độ của ông không phải gọi là chứng cứ hay sao!
« Chương TrướcChương Tiếp »