Ánh sáng từ màn hình điện thoại in trên khung kính, người đối diện không thể thấy rõ ánh mắt của Cố Thiếu Hiên, nhưng lại có thể thấy rõ khóe miệng hắn nhếch lên.
"Hàn Lệ bị chậu hoa rớt trúng đầu nhập viện, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, nghe nói tình trạng tốt nhất là trở thành người thực vật, còn xấu thì sẽ không thể qua khỏi." Tổng giám kỹ thuật La Thắng Thiên không chút nào che giấu vui sướиɠ khi người gặp họa, "Đây là có bao nhiêu xui xẻo a, ở dưới lầu công ty của chính mình bị đập cho nhập viện bệnh viện, ha ha ha ~"
Cố Thiếu Hiên đẩy đẩy gọng mắt kính, ý cười khóe miệng càng đậm.
Đúng vào lúc này, icon trên thanh nhiệm vụ WeChat sáng lên. Cố Thiếu Hiên nhấp vào hình đại diện có tên là Bảo Bối, khung thoại là Khương Tuyết Vi phát tới ảnh chụp, trong tấm kính chỉ xuất hiện một đoạn cánh tay trắng nõn của cô cùng cốc trà sữa, phía dưới là [ không biết có ai uống nó không.jpg] biểu đạt muốn bao.
Ý cười đáy mắt Cố Thiếu Hiên càng sâu, thật đúng là một đại bảo bối, báu vật vô giá.
Báu vật vô giá đang đi dạo phố, lúc này là đêm trước kỳ thi đại học, tuy nhiên Khương Tuyết Vi là nghệ thuật sinh, trong tay đã cầm chắc thư thông báo trúng tuyển, cho nên cô vui vẻ cùng bằng hữu đi đến tiệm trà sữa nổi tiếng trên Internet.
"Đây là cho ai a?" Đinh Giai Y ý đồ nhìn trộm.
Khương Tuyết Vi nhanh chóng tắt đi điện thoại di động.
Đinh Giai Y làm mặt quỷ: "Lại là vị kia thần bí X tiên sinh." Làm một khuê mật như hình với bóng với Khương Tuyết Vi, cô đương nhiên là biết Khương Tuyết Vi có bạn trai, chỉ là trước nay vẫn chưa được thấy mặt.
Mặt Khương Tuyết Vi hơi hơi đỏ lên.
"Ta nói chúng ta đều đã lên đại học, tình yêu ngầm của ngươi có phải cũng nên chuyển lên mặt đất?"
Khương Tuyết Vi cắn ống hút, lộ ra thần sắc chua xót: "Ta không dám."
Đinh Giai Y: "Chuyện này có gì mà không dám, chúng ta đều đã tốt nghiệp. không tính là yêu sớm."
Khương Tuyết Vi mày hơi chau, nhìn thấy mà thương: "Ca ca của ta sẽ tức giận."
Đinh Giai Y ngẩn người, chợt ha một tiếng: "Ai nha nha, tỉ mỉ nuôi lớn ngọc lại bị heo coi như cải trắng goặm mất, ca ca muội khống sẽ thương tâm muốn chết."
Khương Tuyết Vi bị cô chọc cười.
Đinh Giai Y: "Nói không chừng ca ca của ngươi sẽ làm giống trong phim truyền hình, vứt ra tờ chi phiếu 500 vạn làm X tiên sinh rời khỏi ngươi."
Trong đầu tức khắc hiện lên hình ảnh, Khương Tuyết Vi hết sức vui vẻ, dư quang nhìn thấy một màn, ý cười phút chốc cứng đờ.
Một nam một nữ cùng một con mèo đi vào tiệm trà sữa, đều là bộ dáng mười tám mười chín tuổi. Người thiếu niên ngũ quan anh tuấn, tuấn tú, khóe miệng mỉm cười dịu dàng, mái tóc dài màu xám buộc thành đuôi ngựa, không chút nào lộ vẻ nữ tính chỉ có vẻ thiếu niên trẻ trung, tựa như nam chính trong truyện tranh bước ra ngoài. Ngược lại thiếu nữ ôm mèo trắng trong ngực lại để một đầu tóc ngắn, mái tóc đen nhánh bóng mượt đối nghịch với làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, khí chất lạnh lùng không chút bụi bặm, nhìn có vài phần tiên khí.
Hai người kia giống như mang theo cột sáng, phàm là người nhìn thấy đều sẽ không tự chủ được mà nhìn chăm chú, hai người đều như tập mãi thành thói quen, thần sắc tự nhiên mà đứng xếp hàng.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa đυ.ng phải ánh mắt của thiếu nữ, thân mình của Khương Tuyết Vi lập tức cứng đờ, không biết vì sao cô lại có cảm giác giống như bị mãnh thú nhìn chằm chằm sau lưng mình, tay chân của cô nháy mắt bị đông cứng. Khương Tuyết Vi theo bản năng muốn dời đi tầm mắt, lại phát hiện chính mình không thể động đậy, Khương Tuyết Vi lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Một nam một nữ một mèo này đúng là A Lục, Khương Quy cùng A Bố.
Hai người một mèo tháng trước mới xuống núi, chuyện đầu tiên khi xuống núi là Khương Quy lừa A Lục đem quả đầu lông xanh nhuộm thành màu xám tro, tuy rằng hiện tại vẫn 100 phần trăm tỷ lệ quay đầu nhìn, nhưng là bởi vì giá trị nhan sắc quá cao.
Tẩy tinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt là lợi ích cơ bản nhất mà tu luyện mang lại, hơn nữa có kỳ hoa dị thảo linh đan diệu dược tẩm bổ, Huyền môn khắp nơi đều là tuấn nam mỹ nữ.
Tuy rằng hiện giờ linh khí thiếu thốn, nhưng Quy Nhất tông chính là kế thừa toàn bộ di sản của Huyền môn, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Nghiêm túc mà nói, điều kiện tu luyện của Khương Quy cùng A Lục đều so với đệ tử hạch tâm trong điều kiện linh khí dư thừa càng ưu việt hơn.
Trải qua mười hai năm tu luyện, bộ dáng của cô hiện giờ cùng Khương Nhất Nặc nguyên bản khác biệt không nhỏ.
Mười hai năm không được xuống núi, đối mặt với thế giới phồn hoa, A Lục giống như là ngựa hoang thoát cương, liền game thời trang hắn yêu nhất cũng bỏ mặc, trầm mê vào di động không thể tự kiềm chế, gia nhập vào thế hệ tân thiếu niên nghiện Internet, theo sát xu hướng trên Weibo. Hai người liền một đường từ núi Thanh Thành đánh tới Giang Thành.
Tới Giang Thành, nơi đầu tiên hai người đến là tiệm trà sữa nổi tiếng nhất trên Internet.
"Cái này rất nổi tiếng ở trên mạng." A Lục hưng phấn chỉ lên poster trà sữa, "Ta hôm nay rốt cuộc cũng có thể nếm thử."
"Vậy chọn cái đó đi." Khương Quy nhìn Khương Tuyết Vi đang ở đằng xa, đoán xem cô thấy cái gì? Cô thấy quanh thân của Khương Tuyết Vi đều bao bọc đoàn khí màu đỏ như máu, đặc sệt lại dày đặc cơ hồ nhìn không thấy được cô ta. Mỗi một sợi chỉ màu đỏ đều là một cọc ác nghiệt, cô ta đây là đã tạo ra bao nhiêu nghiệt rồi a.
Khương Quy nhéo ra một cái pháp quyết, cách không câu lấy một sợi huyết khí trong vô số sợi huyết khí đang bao bọc trên người của Khương Tuyết Vi.
"Nhưng kem bơ ta cũng muốn ăn?" A Lục cái này muốn ăn cái kia cũng muốn ăn...hắn lâm vào rối rắm.
Khương Quy: "Đều mua."
A Lục tâm như nở hoa: "Tốt a!" Hắn cúi đầu nhìn A Bố, "A Bố muốn ăn cái nào?"
Mèo trắng nhìn poster.
A Lục gật đầu: "Cùng A Quy giống nhau."
Mèo trắng vừa lòng liếc nhìn hắn một cái.
Hai nữ sinh bên cạnh liếc nhìn nhau, đều từ ánh mắt đối phương thấy được ánh sáng xanh, nội tâm điên cuồng thét chói tai, một chó con khỏe mạnh & một nữ vương xinh đẹp & một con mèo ngạo kiều, một nhà ba người này cũng quá mỹ đi.
"Vi Vi, ngươi làm sao vậy?" Đinh Giai Y khẩn trương nhìn sắc mặt đang vừa đổ mồ hôi vừa xám xịt của Khương Tuyết Vi.
Khương Tuyết Vi như ở trong mộng mới tỉnh dậy, bỗng nhiên phát hiện mình đã cử động lại được, cô bắt lấy Đinh Giai Y chống đỡ thân thể nhũn ra của chính mình, kinh hãi trừng mắt nhìn Khương Quy đang cúi đầu sờ lông mèo.
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính mình vì sao không thể động đậy, là đối diện với người con gái kia, sao có thể! Nhưng cô thật sự không động đậy được, tuyệt đối không phải là ảo giác, Khương Tuyết Vi tâm loạn như ma, đáy mắt hiện lên nồng nặc kiêng kị. Cô không thích người con gái này, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy liền không thích, không thích bên trong còn trộn lẫn cả sợ hãi.
"Có phải thân thể của ngươi không được thoải mái hay không?" Đinh Giai Y cực kỳ lo lắng, "Có muốn đi bệnh viện kiểm tra hay không, dù sao cũng không xa."
"Ta không có việc gì, chúng ta đi thôi." Khương Tuyết Vi không muốn tiếp tục lưu lại nơi này, hiện tại cô cảm thấy rất không thoải mái.
Đinh Giai Y còn muốn lại khuyên, nhưng thấy Khương Tuyết Vi đã nhấc chân bước nhanh đi ra ngoài, cô vội vàng đuổi kịp.
Khương Quy cong lên khóe miệng.
"Ngươi hảo."
Khương Quy ngước mặt lên, nhìn thấy đứng trước mặt là một thiếu nữ ăn mặc Hán phục.
Thiếu nữ Hán phục khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt dừng trên người mèo trắng: "Xin hỏi, mèo này là chủng loại gì, nó thật đáng yêu."
Mèo nhà mình được khen, Khương Quy cảm thấy có chung vinh dự: "Ta cũng không biết, đây là ta nhặt được."
Thiếu nữ Hán phục thất vọng lại hâm mộ, mắt cô lộ ra chờ mong: "Nó lớn lên rất đáng yêu, ta có thể sờ sờ không?"
Khương Quy: "A Bố nhà ta không thích người lạ."
Thiếu nữ Hán phục khó nén được thất vọng, mắt trong mong mà nhìn.
Mèo trắng dùng đuôi quét quét lên cánh tay của Khương Quy, Khương Quy lý giải lời nó là "tính ngươi thức thời", cô cần thiết phải thức thời, cô nào dám để một tiểu cô nương sờ, A Lục muốn sờ A Bố đều bị cào đầy mặt. A Bố chỉ nhận cô, thật là một gánh nặng ngọt ngào.
.
.
.
Mua xong trà sữa đi ra ngoài, đến chỗ không có người, A Lục một tay cầm kem quả bơ, một tay cầm trà sữa ô lông, ghét bỏ: "Ngươi câu lấy đồ vật đó làm gì?"
A Lục so với Khương Quy nhiều hơn một trăm năm đạo hạnh, cho dù hoang phí cũng không có khả năng Khương Quy với mười hai năm đạo hạnh vượt qua được hắn, rất tự nhiên động tác nhỏ của Khương Quy không có qua mắt được hắn.
"Có lẽ có thể cứu được." Khương Quy vòng vòng sợ huyết khí trên tay, đây là ác nghiệt mới nhất của Khương Tuyết Vi, tình huống cụ thể cô còn chưa rõ, bất quá có thể xác định người còn chưa có chết.
"Coi như làm việc thiện tích đức," A Lục hút một ngụm trà Ô Lông, "Người nọ có chút cổ quái, huyết quang tận trời, đây là đã tạo rất nhiều nghiệt."
Khương Quy cười một cái, đáy mắt lại không có ý cười: "Sư huynh cũng nhìn không thấu được cô ta cổ quái chỗ nào sao?"
A Lục dậm chân: "Ta là không có nghiêm túc nhìn."
Khương Quy: "Vậy sư huynh nghiêm túc nhìn xem. Muội đi xử lý cái này trước."
A Lục ý chí chiến đấu tràn đầy: "Muội chờ, sư huynh của muội vĩnh viễn là sư huynh của muội."
Sư huynh sư muội đường ai nấy đi, Khương Quy tính một quẻ cho sợi huyết khí cô mới vừa lấy, ngay sau đó liền bắt một chiếc xe: "Bệnh viện Nhân Dân 1."
.
.
.
"Cô cô, người nên đi nghỉ ngơi đi, để con tới thay cho." Đỗ Lập Dương khuyên Hàn phu nhân sắc mặt tiều tụy, bất quá chỉ mới qua có ba ngày nhưng Hàn phu nhân giống như đã già ra mười tuổi, cả hai thái dương đều đã trắng bệch.
Hàn phu nhân nhìn chằm chằm Hàn Lệ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt: "Ta ở chỗ này bồi nó, như vậy nó vừa tỉnh liền có thể thấy được ta."
Đỗ Lập Dương đáy mắt chua xót, còn muốn tiếp tục khuyên, cổ họng lại như nhét đầy cát. Cô cô cùng với dượng thời trẻ đều lo cho sự nghiệp, đến 40 tuổi cô cô mới khó khăn sinh được anh họ, cho nên anh họ chính là mệnh căn tử của cô cô.
Đỗ Lập Dương nhìn về phía Hàn Lệ nằm hôn mê trên giường, bác sĩ nói tình huống tốt nhất là thành người thực vật, tình huống xấu nhất.....Hắn dùng sức đập mạnh vào mắt, ông trời mắt bị mù, nhà cô cô mỗi năm đều chi ra trên dưới 100 triệu để làm từ thiện, không phải nói người tốt đều sẽ được đền đáp sao?
(*100 triệu nhân dân tệ = tầm 360 tỷ).
Đỗ Lập Dương nghiêng đầu lau nước mắt, không muốn sẽ kí©h thí©ɧ cô cô, liền nghe thấy được tiếng đập cửa, "Tiến vào."
Mở cửa tiến vào chính là bảo tiêu canh giữ ở trước cửa, tin tức về bệnh tình của Hàn Lệ truyền ra, phóng viên giải trí còn đông hơn so với phóng viên kinh tế, một số phóng viên vì muốn đưa ra được tin lớn mà làm mọi cách, bọn họ không thể không cử bảo tiêu tới canh giữ nghiêm ngặt.
"Có vị tiểu thư nói cô có thể cứu được Hàn tổng."
Đỗ Lập Dương nhíu mày: "Lai lịch như thế nào?" Không trách hắn nghe được lời này nhưng không kích động, thật sự là do hai ngày nay có không ít kẻ lừa đảo tìm tới, cũng không biết đám người kia nghĩ như thế nào mà dám cho rằng bọn họ tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử.
Bảo tiêu chần chờ: "Chưa nói."
Đỗ Lập Dương trừng hắn.
Bảo tiêu chột dạ, căng da đầu nói: "Là một vị tiểu thư rất trẻ tuổi, nhìn rất, rất lợi hại." Đúng thế, chính là lợi hại, nhìn thấy cô, ngươi liền sẽ không tự chủ được mà tin phục.