Chương 40: Hoàn Thế Giới Thứ 1

"Khương bác sĩ rất giỏi tiếng Anh, người phiên dịch cũng dịch không tốt bằng nàng, lần trước người Anh quốc đưa tới thiết bị y tế cùng sách hướng dẫn, không có ai xem hiểu, toàn là dựa vào Khương bác sĩ, nếu không có nàng những thiết bị đó đều trở thành đống sắt vụn." Đầu bị băng kín chỉ chừa lại hai cái lỗ mũi cùng cái miệng, lão đại ca cảm khái nói: "Khương bác sĩ là người lợi hại đâu, y thuật tốt, hiểu biết nhiều, lớn lên lại xinh đẹp, ai lại không thích a."

Nhϊếp Bắc không tự chủ được gật gật đầu, nghe đến một chút ánh mắt hắn sáng như đuốc nhìn chằm chằm lão đại ca.

Lão đại ca tựa như Oan Đậu Nga, xém chút phun máu: "Ta đã có lão bà, hai ta còn rất là hảo. Còn ngươi?"

Nhϊếp Bắc quật cường nhìn chằm chằm vào hắn, ba giây sau lại yếu thế quay mặt đi.

Lão đại ca giống như tướng quân đánh trận chiến thắng trở về, hắn đắc ý cười, cười đến Nhϊếp Bắc cảm thấy thẹn quá thành giận, chống quải trượng chạy trối chết.

Lão đại ca cười ha ha: "Người trẻ tuổi, nắm chắc thời cơ a, cho đến nay vẫn chưa có ai có thể chiếm được cảm tình của Khương bác sĩ, ta nhưng xem trọng ngươi nga, cách mạng và gia đình, chúng ta nhất định phải nắm được cả hai a...."

Là ngươi muốn nắm liền nắm được sao?

Nhϊếp Bắc bi phẫn mà nghĩ, đứng nói chuyện đau lưng không chịu nổi.

Khương Quy bận quá, mỗi ngày đều có bệnh nhân không ngừng chuyển vào, nàng lại chuyên môn phụ trách những bệnh nhân bị thương nặng, cho nên nàng càng thêm bận rộn, vội đến nàng ăn cơm cũng phải giành dựt từng giây.

Nhϊếp Bắc muốn nhìn thấy nàng là một việc cực kỳ không dễ dàng, đến khi thật vất vả gặp được, mới nói cùng nàng hai ba câu, bên kia liền có người bệnh cần cấp cứu bị kêu đi: "Khương bác sĩ!"

Khương Quy lập tức chạy tới, bác sĩ cùng hộ sĩ ở chỗ này, chân đều như dẫm lên *Phong hỏa luân, liền không có thời gian chậm rãi.

(*Phong hỏa luân = Bánh xe lửa của Na Tra)

Đảo mắt thời gian ba tháng liền nhanh chóng trôi qua, Nhϊếp Bắc thương thế cũng đã gần khỏi hẳn.

Nhϊếp Bắc liền đi tìm Khương Quy từ biệt, khó có thể gặp được nàng có thời gian nhàn rỗi.

Nhϊếp Bắc nói: "Ngày mai ta xuất viện." Tháng thứ hai điều trị, liền bị đổi thành một bác sĩ khác tới điều trị cho hắn, Khương Quy chỉ điều trị cho những bệnh nhân bị thương nặng.

Khương Quy mỉm cười gật gật đầu: "Thương thế của ngươi cũng vừa vặn, ngày thường sinh hoạt cẩn thận một chút."

Nhϊếp Bắc nhìn nàng, muốn nói gì đó lại không nói nên lời. Tâm tình của hắn như muốn hỏng mất, cảm thấy con mẹ nó so với đánh giặc còn khó hơn, hắn tình nguyện một mình đánh với mười tên giặc.

Kỳ thật Khương Quy cũng có chút muốn hỏng mất, tâm tư của Nhϊếp Bắc nàng biết, biết đến nàng liền cố ý tránh gặp mặt hắn.

Nhϊếp Bắc hít sâu một hơi: "Ta," Hắn nắm chặt nắm tay tự cổ vũ chính mình, "Ta đến để từ biệt ngươi, ta phải nhanh chóng trở về tiền tuyến, cũng không biết có thể sống sót mà trở về hay không. Bất quá ta tin tưởng chiến tranh thực nhanh sẽ kết thúc, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi." Đến để bày tỏ rốt cuộc Nhϊếp Bắc cũng không dám nói ra, chung quy như hắn vừa nói, cũng không biết là có thể còn sống trở về hay không, nếu là không thể, sẽ chỉ để lại nỗi phiền muộn cho người khác.

Tươi cười trên mặt Khương Quy dần dần biến mất, trong lòng nàng nặng trĩu. Ở trên tiền tuyến mỗi ngày đều có người tử vong, có lẽ hôm qua còn nói nói cười cười, ngày mai lại chính là âm dương cách biệt.

"Chúng ta nhất định sẽ thắng lợi, cho nên ngươi nhất định phải nỗ lực tồn tại, dùng thân thủ của chính mình đánh hạ giặc ngoại xâm."

Nhϊếp Bắc ngẩn người, nhếch miệng cười, hắn lớn tiếng nói: "Hảo!" Hắn nghiêm túc chào môt cái quân lễ, khóe mắt như chứa quang, "Ta nhất định sẽ trở về."

Nhϊếp Bắc đi rồi, mãi cho đến khi chiến tranh kết thúc, bọn họ lấy được thắng lợi, Khương Quy đều không có gặp lại hắn.

"Hỡi đồng bào, hôm nay, chính phủ nhân dân của quốc gia chúng ta chính thức được thành lập!"

Đài phát thanh đem những lời này phát ra, truyền trên mỗi con đường đến mỗi cái góc ngách, giờ phút này trên mảnh đất này chỉ còn lại có một loại thanh âm, đó là tiếng hoan hô.

Khương Quy ngẩng đầu, nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, nàng không tự giác được cong lên nụ cười vui sướиɠ.

Khương Quy trở về Thượng Hải, chỗ mai táng của Thạch Đầu đã được khai hoang, thành đồng ruộng, trên đồng đang có rất nhiều người làm việc hăng say. Khương Quy cảm khái.

May mắn, Kim lão thái thái vẫn như cũ ở tại ngõ hẻm, Kim lão thái thái tuổi già sức yếu nhưng vẫn còn nhớ rõ Khương Quy, bà bắt lấy tay nàng rơi nước mắt: "Ngươi đã trở lại, ngươi thật sự trở lại! Hảo, đã trở lại liền hảo, liền hảo." Mấy năm nay bà đã tiễn đi quá nhiều người, tôn nhi, bằng hữu, hàng xóm....Rốt cuộc cũng chờ được một người trở về.

Khương Quy cười nói: "Ta đáp ứng người sẽ trở về đón A Bố."



Kim lão thái thái khổ sở nói: "A Bố không còn nữa."

"Rốt cuộc nhiều năm như vậy." Kết quả này Khương Quy đã dự đoán được, bất quá nàng muốn đích thân xác nhận.

Khương Quy bồi Kim lão thái thái nói một hồi lâu, Kim lão thái thái lải nhải kể rõ lại những năm thời gian qua, cuối cùng bà nói: "Hiện tại rất tốt, rốt cuộc cũng có thể thành thật mà sinh hoạt." Bà ánh mắt từ ái nhìn tôn nhi đang chơi đùa ở bên ngoài, "Đám tiểu oa nhi này có phúc khí, được lớn lên ở tân xã hội."

Khương Quy mỉm cười gật gật đầu.

Khương Quy đi rồi, tôn nhi của Kim lão thái thái quỳ rạp trên mặt đất từ phía dưới ghế dựa lấy ra một cái phong thư: "Nãi nãi, đây là cái gì?"

Kim lão thái thái mở ra phong thư, bên trong có tiền, hốc mắt bà liền ẩm ướt: "Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này...."

Khương Quy trở về khu quân đội ở thủ đô, dựa vào công trạng, nàng được phân cho một tòa nhà hai lầu. Khương Quy ngồi ngay ngắn trên sô pha mắt nhìn về phía trước, giống như là đang nhìn về hư không: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, nếu hiện tại muốn rời đi, thân thể này sẽ như thế nào, tử vong?"

Hệ thống: "Tử vong hoặc là dùng thế thân sao chép lại tính cách của ngài, tiếp tục duy trì cho đến khi ngài sống thọ chết tại nhà, lựa chọn như thế nào đều dựa vào quyết định của ngài, ngài cũng có thể tiếp tục lưu lại thế giới này, thẳng đến khi sống thọ chết tại nhà."

Khương Quy im lặng thật lâu sau mới nói: "Sao chép tính cách của ta mà tiếp tục máy móc duy trì sinh hoạt, tại sao không để cho Khương Lai Đệ trở về tiếp tục?"

Hệ thống: "....???"

Khương Quy: "Người hứa nguyện đều là lấy ra linh hồn của chính mình để cầu mong được thực hiện tâm nguyện, hiện giờ tâm nguyện đã được hoàn thành, giao dịch cũng đã đến lúc phải kết thúc. Tuy là ta đã hoàn thành tâm nguyện của Khương Lai Đệ nhưng vẫn chưa có trình lên kết quả, cho nên giao dịch này vẫn còn ở trạng thái chưa hoàn thành, linh hồn của nàng hẳn là vẫn chưa có biến mất, đúng không?"

Hệ thống: ".....!!!"

Khương Quy thương lượng: "Không bằng để Khương Lai Đệ tới giúp ta sống tiếp, coi như ta hoãn nộp bài thi? Dù sao ở tiểu thế giới trôi qua một trăm năm, đối với không gian hệ thống các ngươi bất quá cũng là cái nháy mắt, các ngươi cũng không có bất kỳ tổn thất gì, ta cũng không có tổn thất, Khương Lai Đệ lại có thể được hưởng thụ tân nhân sinh, ba bên đều hoàn mỹ, sao lại không làm?"

Hệ thống: ".....Ta hỏi một chút."

Khương Quy: "Được!"

~~~~~~~~~~~~~

"Khương viện trưởng, ngài đã tốt hơn chưa, ngài có phải hay không nhớ ra được chuyện gì?"

Khương Lai Đệ học bộ dáng của Khương Quy cười cười: "Nhớ ra một ít chuyện, bất quá là vẫn luôn mơ mơ hồ hồ."

Đối phương liền vui vẻ cười nói từ từ liền sẽ nhớ ra, ngài không cần nóng nảy, có thể nhớ ra một chút liền đã đại biểu tình trạng của ngài đã có chuyển biến tốt, sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra, chính là nếu nhớ không ra cũng không có gì quan trọng vân vân....

Khương Lai Đệ cười cười một cái.

Khương Quy là vì giúp nàng bịa ra một cái lý do, trước khi đi, Khương Quy đã cố ý đâm cho đầu bị thương, lại đối với bên ngoài nói là mất trí nhớ. Như vậy, chính mình liền không cần phải vất vả mà sắm vai nàng.

Kỳ thật, nàng hết thảy đều nhớ rõ, chính mình vẫn luôn ở, Khương Quy không có cảm giác được nàng, nhưng là Khương Quy nhìn thấy được nàng cũng thấy được, Khương Quy nghe được nàng cũng nghe được, Khương Quy chạm được nàng cũng chạm được, giống như chính mình cùng Khương Quy là một.

Cái loại cảm giác đó thật tốt, nàng sống mười tám năm, chưa bao giờ có thể nghĩ tới lại có người sẽ sống được thành như vậy. Nguyên lai nàng có thể không nghe theo lời của Lâm Uyển Nương, nàng có thể phản kháng lại người Khương gia, nàng cũng có thể tồn tại như vậy, rời đi Khương gia sống một cuộc sống sạch sẽ như vậy, được sống vì chính mình, là điều thật sự tốt....!

Khương Lai Đệ từ chức, nàng tuy rằng không giống với Khương Lai Đệ của trước đây, nhưng nàng không phải Khương Quy, nàng không có được một tay y thuật tinh vi cũng không thể trở thành một người thông thấu như Khương Quy. Nhưng nàng cùng Khương Quy trải qua mười sáu năm cũng đã từ trên người Khương Quy học được một chút tài nghệ, nàng sẽ cố gắng trở thành một người dũng cảm lại tự lập, dùng quãng đời còn lại để học tập.

Khương Lai Đệ sửa lại tên, đổi thành Khương Ức Quy, nàng không phải là Khương Quy cũng vĩnh viễn không thể trở thành Khương Quy được, nàng chỉ có thể hồi ức lại những thời gian nàng cùng Khương Quy vượt qua, nỗ lực để trở thành một người mới Khương Ức Quy.

Người chung quanh thắc mắc đến buồn bực, đang êm đẹp như thế nào lại sửa tên, nếu đổi thành quốc khách hay nước cộng hòa gì đó còn có thể lý giải được, này lại chỉ thêm một từ nhớ là có ý tứ gì, cổ cổ quái quái. Từ khi mất trí nhớ cho đến nay, nàng vẫn luôn kỳ quái, nhớ tới điểm này, mọi người giống như thấy nhiều rồi nên cũng không trách.

Khương Ức Quy liền cười giải thích: "Ta bị mất đi một phần ký ức, nên muốn sớm một chút nhớ lại, liền muốn thêm một từ vào."

Mọi người thấy giống như có một chút đạo lý, cho nên mọi người cũng không truy hỏi nữa, dù sao cũng chỉ là một cái tên mà thôi.

Bọn họ không truy vấn nữa, nhưng có một người không thể không truy vấn, đó là Nhϊếp Bắc.



Hắn ở bộ đội vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ gian khổ, thậm chí sau khi kiến quốc vẫn luôn chiến đấu, cho tới một năm sau, bọn họ mới hoàn thành nhiệm vụ, chiến thắng trở về thủ đô.

Bàn giao xong nhiệm vụ, Nhϊếp Bắc tức khắc đi tìm Khương Quy, lần tới tìm này Khương Quy liền biến thành Khương Ức Quy.

Khương Ức Quy ở bệnh viện làm trong bộ phận hậu cần, nguyên bản phía trên là muốn nàng tiếp tục làm viện trưởng, mặc dù mất đi trí nhớ không thể có được một tay y thuật cải tử chữa trị vết thương, lại không thể quản lý, nhưng công lao của Khương Quy vẫn còn ở đó, cho nên họ vẫn muốn để nàng làm viện trưởng, tổ chức đều sẽ không bạc đãi những đồng chí có công huân. Chỉ là nàng kiên quyết không mưu cầu chính trị, cho nên nàng xin vào bộ phận hậu cần tương đối ít dùng tới kỹ thuật.

Nhìn thấy Nhϊếp Bắc, Khương Ức Quy kinh hãi, nhớ lại, nàng mơ hồ hiểu được, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nhϊếp Bắc: "Đã lâu không gặp."

Khương Ức Quy thận trọng gật gật đầu: "Đã lâu không gặp."

Nhϊếp Bắc: "Có thời gian không cùng ta nói mấy câu?"

Khương Ức Quy: "Tốt." Nàng cùng đồng sự chung văn phòng chào hỏi một tiếng liền theo Nhϊếp Bắc rời đi.

Nhϊếp Bắc ngừng lại một chỗ yên tĩnh trong bệnh viện, nhìn thẳng vào Khương Ức Quy, hắn nói thẳng vào vấn đề: "Ngươi không phải là nàng."

Khương Ức Quy ngạc nhiên.

Nhϊếp Bắc nhưng thật ra lại cười: "Các ngươi không giống nhau, ánh mắt của các người rất khác nhau. Ngươi là Lai Đệ?"

Khương Ức Quy chậm rãi thu hồi kinh ngạc, rồi im lặng không nói.

Nhϊếp Bắc: "Nàng, ta nói Khương Quy, nàng đã xảy ra chuyện gì?"

Khương Ức Quy trong lòng choáng ngợp, phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh, nàng biểu tình nghi ngờ nhìn Nhϊếp Bắc nói, "Ngươi sao lại nói vậy?"

Nói ra thì rất dài, tham mưu của Nhϊếp Bắc là thạc sĩ học tại một trường đại học có danh tiếng tại Đức, hắn là một nhà tâm lý học, phi thường thích hợp vị trí tham mưu, dù sao Nhϊếp Bắc hợp tác cùng hắn cũng thập phần vui vẻ.

Bởi vì Nhϊếp Bắc sẽ ngẫu nhiên lấy việc công làm một chút việc tư đánh một chút điện báo đến một bệnh viện ở chiến trường nào đó, cho nên La tham mưu nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

Ở trước mặt Khương Quy, Nhϊếp Bắc ngượng ngùng xoắn xít, còn đối với chiến hữu có thể mặc chung một cái quần liền có thể bày tỏ, Nhϊếp Bắc căn bản không biết hai chữ ngại ngùng này viết như thế nào, ngược lại hắn còn dào dạt đắc ý.

Phải biết rằng ở tiến đầu muỗi cũng có chiến công của nó, người nếu mà có đối tượng đó là mục tiêu để những người nam nhân độc thân khác hâm mộ cùng ghen tỵ, không có đối tượng nhưng có người để thầm mến kia cũng là thập phần đáng để kiêu ngạo.

Nhϊếp Bắc lần này khoe khoang nói ra có chút nhiều, sự tình Khương Quy thay đổi tính cách như thành hai người khác nhau cũng đều nói ra.

La tham mưu là học gì, hắn là học tâm lý học, vừa nghe thấy liền phát hiện được có điều không thích hợp, cho nên truy hỏi, hỏi đến trong lòng Nhϊếp Bắc đánh lên hồi chuông cảnh báo: "Thê tử của bằng hữu không thể đùa giỡn."

La tham mưu cho hắn một con mắt xem thường, trở về hắn cân nhắc, vẫn là quyết định nói cho sư trưởng ngốc của chính mình, ta hoài nghi nữ thần trong lòng ngươi có thể là bị bệnh đa nhân cách. Sau đó hắn giảng giải, kể ra các sự kiện không thể bác bỏ, người bình thường sẽ không thể nhận thức được. Nói đến Nhϊếp Bắc lâm vào mộng bức.

Lấy lại tinh thần, Nhϊếp Bắc khẩn trương hề hề nói: "Có hay không sẽ ảnh hưởng đến thân thể, có nghiêm trọng hay không, có thể xảy ra chuyện gì hay không, nàng có biết chính mình bị đa nhân cách hay không, có hay không di chứng...."

Bị phun cho đầy mặt nước miếng La tham mưu phế đi chín trâu hai hổ mới làm cho Nhϊếp Bắc tin tưởng là bệnh đa nhân cách là thuộc về tâm lý, đối với thân thể ảnh hưởng không lớn, lại nói chưa chắc là đa nhân cách, có lẽ là do áp lực nên tính tình đại biến, hơn nữa hắn đáp ứng nếu có cơ hội sẽ tự đi gặp nữ thần của Nhϊếp Bắc.... Tóm lại là dùng hết mồm mép của mình, hắn mới có thể trấn an Nhϊếp Bắc đang lo lắng cùng sốt ruột. Lại nói đến rốt cuộc cũng không có cơ hội tự mình gặp, La tham mưu không thể rời đi chiến trường.....

Nhớ tới chiến hữu hy sinh, đầu lưỡi Nhϊếp Bắc trở nên đắng chát, lại nhìn Khương Ức Quy, khổ ý càng đậm. Hắn đã làm được lời hứa, bọn họ thắng lợi, hắn tồn tại trở về, nhưng nàng lại thay đổi, nàng còn có thể biến trở về sao?

Nhϊếp Bắc biết ý niệm của chính mình rất ích kỷ, nhưng hắn nhịn không được hỏi: "Nàng còn sẽ xuất hiện sao?"

Khương Ức Quy cảm thấy thực xin lỗi: "Nàng đi rồi, sẽ không trở về nữa, thực xin lỗi."

Nhϊếp Bắc muốn trả lời cái này ngươi có gì phải xin lỗi, nàng chính là vì bảo hộ Khương Lai Đệ mà xuất hiện, hiện giờ Khương Lai Đệ không còn cần nàng bảo hộ nữa, cho nên nàng mới rút lui, chuyện này là điều đương nhiên lại rất dễ hiểu.

Nhưng cổ họng hắn như là chứa cục bông, Nhϊếp Bắc nói không ra lời, chỉ có thể ép buộc chính mình kéo lên khóe miệng, nỗ lực cười cười. Nụ cười kia không có nửa phần ý cười, chỉ có chua xót cùng thất bại.

Cười đến Khương Ức Quy đều cảm thấy khổ sở, thương hại nhìn theo hắn thất hồn lạc phách rời đi, cao lớn bóng dáng biến mất ở trong ánh mặt trời lặn màu đỏ.