"Phụ thân đâu?" Khương Thiên Tứ nhìn thấy Lâm Uyển Nương về một mình liền hỏi, giống như hắn không nhìn thấy Lâm Uyển Nương mặt mũi bầm tím lại dính đầy máu, khập khiễng đi vào, "Ngươi lại không tìm được phụ thân, ngươi lại không tìm được, ngươi như thế nào có thể vô dụng như vậy!"
Giận không thể át Khương Thiên Tứ rống giận tiến lên xô đẩy Lâm Uyển Nương: "Ngươi trở về làm gì, ngươi đi ra ngoài tìm a, tìm không thấy phụ thân thì đừng có trở về."
Lâm Uyển Nương bị đẩy ra khỏi phòng, cũng không biết là nàng thương tâm hay là bị đυ.ng trúng vết thương, nước mắt nàng lập tức chảy xuống.
"Khóc, ngươi lại khóc, ngươi khóc cái gì a, đã một bó tuổi vẫn cứ khóc mỗi ngày, ngươi cho rằng ngươi là *Mạnh Khương Nữ sao!" Khương Thiên Tứ tức muốn hộc máu, cả người hắn phát run, không biết là do tức giận hay là do hắn sợ hãi.
(*Mạnh Khương Nữ hay còn gọi là Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là câu chuyện cổ tích kể về một người vợ, có chồng vì xây dựng Vạn Lý Trường Thành mà mất đi, nàng đau khổ đứng dưới tường thành than khóc làm sụp đổ một góc tường).
Không thấy phụ thân! Trước khi đi phụ thân còn nói không nhận hắn là nhi tử, phụ thân có phải hay không lại chạy? Giống như mười một năm trước, hắn ném xuống bọn họ một mình chạy đi hưởng phúc, không để ý tới sống chết của bọn họ.
Thất vọng thật đáng sợ, càng đáng sợ hơn là hy vọng rồi sau đó lại phải thất vọng.
Khương Kế Tố trên trời bỗng nhiên rớt xuống trước mặt Khương Thiên Tứ đang cận kề cái chết, khiến hắn tràn đầy niềm hy vọng, tựa hồ đang cận kề cái chết lại tìm được hy vọng sống sót, nhưng hy vọng tốt đẹp này lại quá mức ngắn ngủi, vừa mới nhoáng lên đã lập tức biến mất, nỗi thất vọng lan tràn hoàn toàn bao phủ tâm trí hắn.
Khương Thiên Tứ run rẩy giống như lá rụng mùa thu, khó có thể tưởng tượng được phụ thân thật sự không cần hắn, về sau hắn sẽ làm sao bây giờ?
Hắn phải làm một thiếu gia, trong nhà có tiền, phải đứng trên người khác, làm người tôn trọng cùng kính sợ, mà không phải giống như một con giòi trong hầm cầu, chỉ có thể ở bên trong hầm cầu mà tìm phân ăn, bị người giẫm đạp bị người khinh bỉ, ai cũng có thể giẫm lên hắn.
"Ồn ào cái gì, ồn ào cái gì!"
Chủ trọ tức giận đi tới, ánh mắt không tốt, "Các ngươi đã thiếu hai ngày tiền phòng, hôm nay các ngươi nếu lại không giao, xin lỗi, phòng này của ta không thể dung được các ngươi hai tòa đại Phật."
Khương Thiên Tứ trên người nào có tiền, lúc trước Khương Kế Tổ cho hắn một chồng tiền hắn đã sớm tiêu xài phung phí, nếu là còn tiền, hắn cũng không đến nỗi cuồng loạn như vậy.
Lâm Uyển Nương đau khổ cầu xin ông chủ trọ, thậm chí nàng còn quỳ xuống, nhìn bộ dạng thảm thiết của nàng, ông chủ trọ cuối cùng cũng động lòng trắc ẩn, cho bọn họ ở thêm một đêm, sáng sớm ngày mai phải rời đi, đây là giới hạn cuối cùng của hắn.
Lâm Uyển Nương còn muốn khóc cầu.
Ông chủ trọ sinh khí, tức giận nói: "Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lại nháo, hiện tại lập tức liền đi cho ta."
Lâm Uyển Nương không dám cầu xin nữa, chỉ yên lặng khóc rống.
Ông chủ trọ đen đủi thở dài một tiếng, lại chán ghét trừng mắt một cái Khương Thiên Tứ.
Mấy ngày nay, ông chủ trọ đã thấy rõ được bản chất thịt xá xíu của Khương Thiên Tứ, ở trong mắt hắn Lâm Uyển Nương là một lão nương bi thương, cưng chiều nhi tử.
Có đoạn gián đoạn này, Khương Thiên Tứ cũng không dám lại đuổi Lâm Uyển Nương đi ra ngoài tìm Khương Kế Tổ nữa, hắn cho nàng vào nhà, không ngừng chửi rủa: "Ngươi đã đáp ứng với nương của ta chiếu cố cho ta thật tốt, ngươi chính là chiếu cố cho ta như vậy. Ngươi có phải hay không cũng cảm thấy ta không phải nhi tử của phụ thân lại còn là một tên phế vật, liền muốn mặc kệ ta. Có bản lĩnh thì ngươi cứ mặc kệ ta, xem lúc phụ thân của ta trở về ngươi như thế nào giải thích với phụ thân, ta làm sao có thể không phải nhi tử của phụ thân, phụ thân chính là tức giận nên mới nói như vậy, phụ thân sao có thể mặc kệ ta...."
Khương Thiên Tứ bên ngoài vẻ mặt nghiêm khắc nhưng trong lòng lại lo sợ, phụ thân vô tung vô ảnh, hắn sợ Lâm Uyển Nương cũng mặc kệ hắn, lúc đó hắn thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ. Cho nên hắn không ngừng lôi phụ thân cùng nương hắn ra, lặp đi lặp lại muốn nhắc nhở Lâm Uyển Nương là cần thiết phải chiếu cố hắn.
Thẳng đến khi Khương Thiên Tứ nói mệt rồi, Lâm Uyển Nương mới khóc lóc nói: "Minh Châu bị bắt đến phòng tuần bộ."
Khương Thiên Tứ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là cực kỳ vui mừng: "Xứng đáng, cái tiểu tiện nhân này rốt cuộc cũng xúi quẩy, nàng làm sai chuyện gì, có nghiêm trọng không?"
Nhìn Khương Thiên Tứ vui mừng khôn xiết, Lâm Uyển Nương cảm thấy vô cùng đau đớn: "Đó là tỷ tỷ ngươi, nàng bị bắt!"
"Nàng không phải tỷ tỷ của ta, nàng đã hủy hoại cả đời ta, nàng hủy hoại ta!" Khương Thiên Tứ rít gào, gân xanh hai bên thái dương nổi lên, đột nhiên hắn nhắc chân, tàn nhẫn đá Lâm Uyển Nương.
Ngồi trên ghế Lâm Uyển Nương không kịp phòng ngừa liền té ngã xuống đất, nàng ngây ngốc, lại mờ mịt nhìn Khương Thiên Tứ.
Khương Thiên Tứ hung ác nhìn chằm chằm nàng: "Nàng đối với ta như vậy, ngươi còn đau lòng nàng, ngươi rốt cuộc giúp ai. Đầu óc của ngươi có phải là có bệnh hay không, là nàng nói cho phụ thân biết ngươi bị bán đi, ngươi đã ô uế, ngươi còn nói giúp nàng, ngươi có phải hay không bị ngốc." Càng nói Khương Thiên Tứ càng tức giận lại một chân hung hăng đá Lâm Uyển Nương.
Lâm Uyển Nương đáng thương, đầu tiên là bị Khương Quy đánh cho một trận, ngay sau đó lại ăn một trận đá của Khương Thiên Tứ, thương càng thêm thương, Lâm Uyển Nương quả thực khổ không nói nổi, nàng đau đớn muốn chết.
Đá xong một trận hả giận Khương Thiên Tứ mới dừng lại, hắn thở hổn hển hỏi: "Khương Minh Châu như thế nào lại bị bắt?"
Cả người đều đau đớn Lâm Uyển Nương khóc nức nở đáp: "Là Lai Đệ động tay động chân."
Khương Thiên Tứ kinh ngạc chớp mắt một cái: "Khương Lai Đệ, nàng không phải là một cái đại phu sao?"
Lâm Uyển Nương buồn bã nói: "Ta không biết nàng dùng thủ đoạn gì?"
Khương Thiên Tứ tròng mắt xoay tròn, xoay qua xoay lại hai vòng trong đầu liền nhảy ra ý tưởng, hắn bèn hỏi: "Nàng ở Hồi Xuân Đường có phải hay không?"
Lâm Uyển Nương lập tức ý thức được tính toán của hắn, nàng hoảng sợ nói: "Đừng đi tìm nàng, Lai Đệ thay đổi, nàng lục thân không nhận, vết thương trên người của ta chính là do nàng đánh, nàng đã không phải là Lai Đệ của trước kia, quả thực như là đã thay đổi thành một người khác."
Điểm này Khương Thiên Tứ là trăm triệu lần không có nghĩ tới, Khương Lai Đệ thế nhưng lại đánh Lâm Uyển Nương, can đảm như vậy sao. Bất quá hắn không sợ nàng, hắn cũng đã hết tiền để ăn cơm, sắp sửa phải đi lưu lạc đầu đường xó chợ làm ăn mày, Khương Lai Đệ có thể còn đáng sợ hơn cái nghèo sao? Không có khả năng!
Chỉ có thể nói nghé con mới sinh không sợ cọp, không trách được, ai kêu Khương Thiên Tứ chưa từng chính diện giao đấu cùng Khương Quy, lần bị phỏng đó là thuộc về ngoài ý muốn, hắn không có trực tiếp ăn mệt trong tay Khương Quy, bởi vậy kiêng kị có hạn.
"Không đi tìm nàng, ngày mai chúng ta ngủ ở đường cái sao, ngày mai ăn phân sao!"
Khương Thiên Tứ tức giận, "Chân trần không sợ mang giày, nàng dám mặc kệ ta, chúng ta liền nháo lên, nháo đến nàng không thể làm việc ở đó được nữa. Chỉ cần nàng còn muốn làm người, nàng nhất định sẽ quản chúng ta."
Sáng sớm, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cửa Hồi Xuân Đường, A Khôn nhanh chóng mở ra cửa sau, Ngô Tịnh Tuệ bước xuống xe, nàng là đi tái khám.
"Kia có phải hay không nữ nhân ngày đó phụ thân đuổi theo?" Khương Thiên Tứ tâm như nở hoa, đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công. Có thể tìm được phụ thân, còn muốn cái gì Khương Lai Đệ, nàng có thể so với phụ thân có tiền sao?
Lâm Uyển Nương cũng là vui mừng khôn xiết: "Là nàng, là nàng, chính là nàng!"
Hai người một già một trẻ khập khiễng chạy tới, giống như linh cẩu đã bị bỏ đói vài ngày nhìn thấy con mồi thơm tho ngào ngạt.
Không đợi bọn họ tới gần, A Khôn đã tiến lên phía trước bảo trì một khoảng gần hai mét trước người Ngô Tịnh Tuệ, ngăn lại hai người đang kích động Lâm Uyển Nương cùng Khương Thiên Tứ.
Nhìn A Khôn vạm vỡ bưu hãn, Khương Thiên Tứ không tự chủ được mà lui về, xê dịch núp ở phía sau lưng của Lâm Uyển Nương, lại ở sau lưng dùng sức thọc thọc ngón tay vào eo nàng.
Lâm Uyển Nương nhưng thật ra lại không sợ, nàng mãn tâm mãn nhãn đều là trượng phu đã không biết tung tích của nàng, ánh mắt Lâm Uyển Nương lướt qua A Khôn nhìn chằm chằm về phía Ngô Tịnh Tuệ: "Đại gia ở đâu? Cầu xin ngươi nói cho chúng ta biết có được không, chúng ta vẫn luôn tìm hắn, ta là thê tử của đại gia, còn đây là nhi tử của đại gia, chúng ta ngàn dặm xa xôi đi tới Thượng Hải chính là muốn tìm đại gia."
Nhìn Lâm Uyển Nương cùng Khương Thiên Tứ quần áo tả tơi chật vật không chịu nổi, Ngô Tịnh Tuệ nhất thời có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến chuyện bọn họ đã làm, gϊếŧ một lão thái thái tê liệt nằm trên giường, một chút không đành lòng vừa lóe lên tức khắc lại biến mất không còn lại một chút gì.
Ngô Tịnh Tuệ nói: "Ta không biết, ta đã cùng hắn ly hôn, ly hôn xong cũng chưa từng thấy qua hắn."
Ly hôn!? Lâm Uyển Nương đầu vang lên đầy tiếng ong ong, nàng không kịp phản ứng.
Khương Thiên Tứ nhưng thật ra là vừa vui mừng vừa kinh ngạc, hắn cũng không biết phụ thân hắn là ăn cơm mềm, có tiền là bởi vì thành thành thật thật ở Ngô gia làm hiền tế. Hắn còn vui mừng, bọn họ ly hôn rồi địa vị của hắn càng thêm được củng cố.
"Ngươi làm sao có thể không biết, ngươi chẳng lẽ không biết nhà phụ thân của ta ở đâu? Ngươi đều đã cùng phụ thân của ta ly hôn rồi, làm sao còn muốn lừa gạt chúng ta?" Khương Thiên Tứ khó chịu nói.
Ngô Tịnh Tuệ nhíu mày, rất không vui khi hắn dùng loại ngữ khí này để nói chuyện cùng nàng: "Hắn ở Thượng Hải không có nhà."
Khương Thiên Tứ ngẩn ngơ, không có nhà, sao có thể? Phụ thân hắn có tiền như vậy!
Ngô Tịnh Tuệ mặc kệ bọn họ, xoay người liền muốn tiến vào dược quán.
"Ngươi đừng đi, đem chuyện nói cho rõ ràng." Khương Thiên Tứ nóng nảy, nhấc chân muốn đuổi theo, bị A Khôn đẩy ra, không giữ vững trọng tâm, hắn té ngã trên mặt đất, quên mất cả sinh khí, hắn hét lớn: "Phụ thân của ta làm việc ở đâu ngươi tổng biết đi."
Ngô Tịnh Tuệ nhẫn nại tính tình trả lời: "Hắn đã bị khai trừ rồi."
"Khai trừ!" Khương Thiên Tứ phẫn nộ hét lên: "Phụ thân của ta chính là làm buôn bán, sao có thể bị khai trừ, ngươi gạt người cũng phải bịa ra cái lý do hợp lý một chút được không?"
Đang đi lên bậc thang Ngô Tịnh Tuệ sinh khí nói: "Hắn làm việc cho nhà của ta, chúng ta ly hôn, hắn đương nhiên là bị khai trừ, nghe có hiểu hay không? Ta nửa tháng trước đã cùng hắn ly hôn, đến nỗi hắn đi đâu, ta không biết cũng không muốn biết, phiền toái các ngươi từ nay về sau đừng có tới tìm ta hỏi thăm."
Khương Thiên Tứ ngây ra như phỗng, hắn nghe hiểu, cho nên hắn giống như bị lạc vào hầm băng. Như thế nào lại cùng lời phụ thân nói không giống nhau, phụ thân nói hắn làm buôn bán. Nhưng nữ nhân này nói ý tứ rõ ràng là phụ thân hắn ăn cơm mềm của nhà người ta, có lẽ vì bọn họ xuất hiện cho nên phụ thân của hắn mới bị nữ nhân này đạp, rốt cuộc không chỉ không còn việc làm mà ngay cả nhà ở cũng không có, kia phụ thân của hắn còn có tiền sao?
Đồng dạng Lâm Uyển Nương cũng nghe hiểu, nàng không thể tin vào lỗ tai, không có khả năng, đại gia sao có thể sống dựa vào nữ nhân, đại gia tài giỏi như vậy, tuyệt đối không có khả năng!
"Ta xem các ngươi cũng đừng tìm nữa," Vẫn luôn trầm mặt đứng một bên A Khôn đột nhiên mở miệng, "Tám chín phần mười là hắn đã lại cao chạy xa bay."
Trên bậc thang Ngô Tịnh Tuệ, dưới bậc thang Khương Thiên Tứ cùng Lâm Uyển Nương đều cả kinh, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía A Khôn.
A Khôn: "Này còn không phải rõ rành rành sao, Khương Kế Tổ giấu giếm chính mình đã có gia thất để cùng tiểu thư nhà ta kết hôn, đã đắc tội lão gia nhà ta, hắn làm sao còn dám ở lại Thượng Hải. Đặc biệt còn có các ngươi một đám người nhà như vậy, thông da^ʍ sinh con, chơi bời liêu lỏng, làm kỹ nữ, một đám người đều muốn tới ăn vạ hắn, hắn không chạy chẳng lẽ lưu lại để bọn ngươi ăn thịt uống máu hắn, đổi thành ai cũng đều sẽ chạy. Dù sao hắn có tiền, tuổi cũng không phải thực lão, tùy tiện tìm một chỗ lại lần nữa thành gia lập nghiệp không phải là tốt hơn sao?"
Ngô Tịnh Tuệ biểu tình từ kinh ngạc đến bừng tỉnh lại đến phẫn nộ, hiển nhiên là tin. Khương Kế Tổ chính là một người ích kỷ như vậy, hắn có thể ném xuống người nhà để chạy một lần, vì cái gì không thể có lần thứ hai.
Thấy nàng tin, A Khôn trong lòng buông lỏng. Khương Kế Tổ đã cùng đại địa ngủ chung rồi, thân thể của lão gia chợt chuyển biến xấu, tránh đêm dài lắm mộng, lão gia liền sai hắn đưa Khương Kế Tổ đến tiên lộ....
Không chỉ có Ngô Tịnh Tuệ mà Khương Thiên Tứ cũng tin không nghi ngờ, giấc mộng thiếu gia của hắn đã hoàn toàn nát, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Khương Thiên Tứ hỏng mất, hắn phẫn nộ tột đỉnh, gào rú: "Hắn lại chạy! Lại ném xuống chúng ta chạy! Thiên hạ này nào có người phụ thân như hắn! Vương bát đản! Hỗn đản!"
Lâm Uyển Nương khó tin trừng lớn hai mắt, yết hầu phảng phất như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, cả người đều không thở nổi. Nàng lảo đảo lui về phía sau một bước, đặt mông ngồi bệt xuống đất, giống như là bị rút đi cột sống, rốt cuộc cũng không duy trì được nữa.
Nhìn tuyệt vọng lại hoảng sợ Lâm Uyển Nương cùng Khương Thiên Tứ, Ngô Tịnh Tuệ đối với Khương Kế Tổ càng thêm chán ghét, như thế nào lại có người máu lạnh vô tình như vậy.