Chương 33: Pháo hôi là con gái của nữ chính (33)

"Cà vạt này trông rất hợp với Nhị gia." Ngón tay thon dài của Khương Minh Châu, linh hoạt thay Hoắc Đàm Giang thắt cà vạt.

Hoắc Đàm Giang ôm cái eo thon nhỏ của nàng, cười nhẹ: "Ngươi chọn cái nào cũng đều đẹp." Hắn xoa xoa cái cằm nhọn của Khương Minh Châu nói tiếp, "Ta thấy tâm tình của ngươi hôm nay đặc biệt tốt?"

Khương Minh Châu ngượng ngùng mỉm cười, phong tình vô hạn nói: "Ta là thay Nhị gia cao hứng đâu, chờ Nhị gia người đả thông được con đường làm ăn cùng với Tạ gia, đến lúc đó liền không phải là sinh ý càng thêm thịnh vượng." Nàng là cao hứng Khương Lai Đệ lập tức sẽ bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

Nàng bị Khương Lai Đệ đẩy vào hố phân mà lăn lộn sinh hoạt, dựa vào cái gì Khương Lai Đệ lại được làm đại phu, thể thể diện diện mà làm người. Những năm qua nàng phải trải qua những chuyện gì, nàng đều muốn Khương Lai Đệ cũng phải trải qua, cả quãng đời còn lại của Khương Lai Đệ đều không được giải thoát.

"Cái miệng nhỏ này của ngươi thật ngọt." Hoắc Đàm Giang ngả ngớn điểm điểm trên đôi môi đỏ hồng của nàng, "Nếu có thể thuận lợi bước lên thuyền của Tạ gia, nhận được cộc mua bán *quân nhu như miếng thịt béo này, gia về sau còn sầu cái gì."

(*Quân nhu= đồ cần dùng cho đời sống của quân đội)

Hoắc Đàm Giang đang tưởng tượng đến tương lai kim quang lấp lánh của chính mình, thì một đội tuần tra thô lỗ đến cửa, thái độ đối với hắn không chút nào khách khí.

Hoắc Đàm Giang đại kinh thất sắc, đè nén kinh sợ trong lòng hắn ôn tồn hỏi, cuối cùng lại phải lấy tiền đưa qua mới được đội trưởng dẫn đầu tiểu đội báo cho: "Ta nói ngươi sinh thần lão bản lại dám đi ăn thạch tín, ngại mệnh của mình quá dài có phải hay không? Cư nhiên ngươi lại dám đắc tội Thẩm đại tiểu thư."

Hoắc Đàm Giang mờ mịt: "Thẩm đại tiểu thư? Thẩm tiểu thư là vị nào?"

Tiểu đội trưởng: "Còn có thể là vị nào, muội muội của Thẩm tướng quân, Thẩm đại tiểu thư."

Hoắc Đàm Giang vừa kinh sợ vừa khủng hoảng nói: "Ta làm sao dám đắc tội Thẩm đại tiểu thư, ta còn chưa có nhìn thấy mặt mũi của Thẩm đại tiểu thư trông như thế nào, đâu ra lại đắc tội nàng, chuyện này khẳng định là có hiểu lầm." Tạ gia dựa vào Thẩm tướng quân mới có ngày hôm nay, liền một cái Tạ gia hắn còn phải đi nịnh bợ, cho hắn tám hay mười cái lá gan hắn cũng không dám đi đắc tội Thẩm gia, sao lại có thể trêu chọc Thẩm gia đại tiểu thư.

Tiểu đội trưởng: "Hiểu lầm cái rắm, cảnh vệ bên cạnh Thẩm tiểu thư tự mình bắt lấy kẻ bắt cóc đưa tới phòng tuần bộ để báo án, đám bắt cóc kia đều là được chọn tới làm việc, chính là nữ nhân bên cạnh ngươi sai sử bọn họ đến tập kích Thẩm đại tiểu thư cùng với bằng hữu của nàng, nữ nhân của ngươi làm việc, ngươi nói việc này cùng ngươi không có quan hệ, những lời này ngươi nên đi tìm Thẩm tướng quân mà giải thích đi."

Hoắc Đàm Giang tức giận trừng mắt nhìn Khương Minh Châu: "Ngươi làm?"

Khương Minh Châu trên mặt không còn một chút máu, cả người cứng đờ như cục đá, nàng không nói nên lời cũng không còn một chút sức lực.

Bằng hữu của Thẩm đại tiểu thư? Khương Lai Đệ như thế nào liền thành bằng hữu của Thẩm đại tiểu thư.

Thấy Khương Minh Châu phản ứng như thế, Hoắc Đàm Giang nơi nào còn không hiểu được, thật là nàng, lập tức giận không thể át, giơ tay lên chính là một cái tát: "Tiện nhân, ngươi ở sau lưng của ta đã gây ra chuyện gì?"

Khương Minh Châu bị đánh cho quỳ rạp xuống mặt đất, lúc này nàng mới phục hồi tinh thần, liền hô lớn: "Ta chỉ muốn đối phó Khương Lai Đệ, ta không muốn thương tổn đến Thẩm tiểu thư, hiểu lầm, nơi này khẳng định có hiểu lầm!"

"Lời này ngươi nên nói với Thẩm đại tiểu thư cùng Thẩm tướng quân đi. Người tới, mang đi."

Toàn thân Hoắc Đàm Giang đều chảy ra mồ hôi lạnh: "Chuyện này cùng ta không có quan hệ, ta cái gì cũng không biết, nàng chính là được ta bao dưỡng, ta thật sự không biết nàng đang làm chuyện gì, ta làm sao dám động Thẩm đại tiểu thư."

Tiểu đội trưởng tỏ vẻ hắn tin tưởng, ở Thượng Hải này ai dám đắc tội Thẩm đại tiểu thư, Thẩm tướng quân người nắm giữ mười vạn quân lại không phải ăn chay. Nhưng việc là vẫn phải làm.

Khương Minh Châu bị đội tuần bộ áp giải đi ra bên ngoài, Lâm Uyển Nương vừa lúc ở trước cửa khách sạn, nàng đang đứng đợi Khương Kế Tổ.



Sau ngày đó, Khương Kế Tổ lại mất tích, mất tích một thoát liền bảy ngày, Khương Thiên Tứ đều muốn phát điên rồi, Lâm Uyển Nương cách điên cũng không còn xa.

Đối với Lâm Uyển Nương, trượng phu là kính ngưỡng của nàng, nhân sinh của nàng đều được triển khai từ trên người Khương Kế Tổ, nàng muốn thay Khương Kế Tổ hiếu thuận lão nương cho nên nàng làm một tức phụ tốt, nàng phải vì Khương Kế Tổ mà nuôi nấng nữ nhi của hắn cho nên nàng làm một kế nương tốt, như thế nàng mới có thể làm một cái thê tử tốt. Hảo tức phụ, hảo nương, hảo thê tử, trở thành toàn bộ nhân sinh của nàng.

Nhưng Khương Kế Tổ chính miệng phủ nhận Lâm Uyển Nương, Khương Kế Tổ nhận định là Lâm Uyển Nương cùng Khương Thiên Tứ hợp mưu lại gϊếŧ Khương lão thái, không thừa nhận Khương Thiên Tứ là nhi tử, cũng không tán thành Lâm Uyển Nương là thê tử của hắn.

Bầu trời của Lâm Uyển Nương ầm vang sụp đổ.

Lâm Uyển Nương như một du hồn, bồi hồi đứng ở cửa khách sạn Cẩm Hoa chờ đợi một người không biết có còn quay lại hay không Khương Kế Tổ, liền Khương Thiên Tứ nàng cũng không rảnh lo.

Bất chợt thấy được Khương Minh Châu, Lâm Uyển Nương ngẩn ngơ, theo bản năng đi lên: "Minh Châu, ngươi bị làm sao vậy?"

"Làm sao vậy? Còn không phải là do cái nữ nhi tốt của ngươi ban tặng sao, Lâm Uyển Nương, ngươi cũng thật là thay Khương gia chúng ta sinh ra được một cái nữ nhi tốt như vậy, làm hại Khương gia chúng ta cửa nát nhà tan. Khương gia chúng ta đời trước có phải hay không đã đào phải mộ phần tổ tiên của Lâm gia các ngươi, cho nên đời này mới phái hai người các ngươi tới báo thù chúng ta."

Lâm Uyển Nương ngốc lăng lăng hỏi: "Lai Đệ?"

"Lâm Uyển Nương, ngươi nếu muốn vãn hồi lại tâm ý của phụ thân ta, vậy ngươi phải nhanh chạy đi tìm phụ thân tới cứu ta. Ngươi phải nghĩ kỹ, Khương Thiên Tứ là một đứa con hoang còn là một tên thái giám chết bầm, phụ thân của ta sao có thể nhận hắn. Nhưng ta là nữ nhi mà phụ thân thương nhất, phụ thân cho dù có sinh khí cũng sẽ không mặc kệ ta." Hoắc Đàm Giang rõ ràng là không đáng tin cậy, Khương Minh Châu đem hết hy vọng đặt lên trên người Khương Kế Tổ không biết đã đi đâu, tuy rằng Khương Kế Tổ cũng không đáng tin, nhưng hiện giờ nàng không còn lựa chọn nào khác.

Đôi mắt vô hồn của Lâm Uyển Nương đột nhiên có ánh sáng, sáng đến kinh người, nàng tựa như thuyền đi lạc nhưng nhìn thấy được ngọn đèn hải đăng.

Đại gia thương Minh Châu như vậy, khẳng định sẽ không mặc kệ Minh Châu, đại gia ngày đó chính là tức giận cho nên mới nói ra những lời đó, nhìn lại khẳng định sẽ mềm lòng, nàng không thể để Minh Châu xảy ra chuyện.

Lâm Uyển Nương liền muốn ngăn cản bọn họ mang đi Khương Minh Châu, mới vừa động thủ liền ăn một cây côn: "Bà điên, ngươi muốn phát điên cái gì."

Khương Minh Châu bị thô lỗ đẩy lên xe cảnh sát.

Lâm Uyển Nương nằm trên mặt đất, nhất thời không còn sức lực, một người tốt bụng đi ngang quan tâm hỏi: "Ngươi có sao không?"

Lâm Uyển Nương nghe vậy tức khắc rơi nước mắt: "Nữ nhi của ta bị phòng tuần bộ bắt đi."

Nếu là ở vài thập niên sau lời này nói ra khẳng định sẽ chỉ mang lại những ánh mắt xem thường. Nhưng hiện tại, phòng tuần bộ trong mắt người dân chính là côn đồ ăn mặc chế phục, bác gái lập tức lộ ra thần sắc đồng tình: "Vì cái gì a?"

Lâm Uyển Nương khóc lóc kể lể nói: "Chính là tiểu nữ nhi của ta, bốn năm trước nàng bán ta cùng tỷ tỷ của nàng, hiện tại không biết nàng lại dùng thủ đoạn gì làm tỷ tỷ của nàng bị bắt đi."

Người bên đường tụ lại vây xem Lâm Uyển Nương nghe vậy sợ ngây người, ngươi một câu ta một lời an ủi Lâm Uyển Nương, cũng không ngừng thóa mạ mắng chửi cái tiểu nữ nhi được nhắc tới trong miệng của nàng.

Lâm Uyển Nương nghe mọi người an ủi nàng, lại không ngừng oán giận cùng mắng chửi tiểu nữ nhi, nàng giống như là nhận được lực lượng, lại nghe theo lời bọn họ đi tìm Khương Lai Đệ.

Tuy rằng nàng muốn đi tìm Khương Kế Tổ đầu tiên, nhưng là nàng thật sự không biết Khương Kế Tổ ở đâu, bằng không cũng sẽ không đứng ở trước cửa khách sạn Cẩm Hoa chờ đợi, cho nên nàng chỉ có thể lui lại một chút đi Hồi Xuân Đường tới tìm Khương Lai Đệ.



Đến nỗi cảnh cáo lúc trước, giờ phút này Lâm Uyển Nương nơi nào còn nhớ.

Ở Hồi Xuân Đường tự nhiên là không có Khương Quy, Khương Quy đang ở phòng tuần bộ.

Quá trình Khương Quy báo án được tiến hành rất thuận lợi, nàng nhận được coi trọng trước nay chưa từng có, ở chỗ này nàng lại lần nữa cảm nhận được cảnh sát cùng gần gũi với người dân giống như ở thế kỷ 21. Tiền nàng chuẩn bị cũng chưa có có cơ hội lấy ra, càng đừng nói là tìm kiếm người quen.

Khương Quy đương nhiên là biết mọi việc được thuận lợi như vậy đều là bởi vì người cùng đi báo cảnh sát với nàng là Tiểu Vương, ngày đó bảo tiêu của Thẩm Lâm Lâm xuất hiện, trong lòng nàng đã ẩn ẩn nghi ngờ, đến hôm nay rốt cuộc cũng được xác định, Thẩm Lâm Lâm là muội muội của Thẩm tướng quân, mà không phải chỉ là một thiên kim tiểu thư nhà giàu như nàng nghĩ, cô nương này nhưng thật ra lại rất điệu thấp không làm ra vẻ, cũng rất thiện lương.

Rõ ràng đều sắp khóc, lại lựa chọn cười rời đi, còn không so đo hiềm khích trước đây, làm cảnh vệ đi giúp nàng, Khương Quy cảm thấy trong lòng có chút hơi khó chịu.

Lúc này, Khương Minh Châu đang bị áp giải cùng Khương Quy đang ở sảnh không hẹn mà cùng nhau gặp mặt.

Vừa thấy Khương Quy, Khương Minh Châu mặt đang trắng bệch trở nên xanh mét, nàng âm ngoan cùng oán độc trừng mắt nhìn Khương Quy, hận không thể dùng ánh mắt đâm Khương Quy thủng thành vạn lổ.

"Vận khí của ngươi còn thật tốt a!" Khương Minh Châu nghiến răng khiến lợi nói, trong thanh âm nàng đè nén tràn ngập hận ý.

Chính mình lưu lạc phong trần lấy sắc cung phụ người khác, người hại nàng lại vứt bỏ vận cứt chó, lắc mình một cái biến thành một đại phu được người khác tôn kính, còn trở thành bằng hữu của Thẩm tiểu thư.

Dựa vào cái gì nàng bị rơi vào hố phân không thể xoay người, Khương Lai Đệ lại từ hố phân bò ra tới lại có thể lần nữa được làm người. Rõ ràng nàng cái gì cũng không bằng chính mình, nàng không xinh đẹp bằng chính mình, không thông minh bằng chính mình, càng không có được sự sủng ái bằng chính mình.

Khương Quy bình tĩnh nhìn nàng: "Người thiện lương vận khí đều sẽ không quá kém."

"Thiện lương?" Khương Minh Châu phảng phất giống như vừa nghe được một chuyện cười, nàng cười ha ha, "Ngươi cũng xứng sao? Ngươi bán ta, ngươi còn bán luôn nương thân sinh của ngươi, ngươi là một nữ nhân ác độc!"

"Là các ngươi nghĩ muốn bán ta, ta chỉ là ăn miếng trả miếng." Khương Quy thanh âm không nhanh không chậm nói, "Nếu ta không *tiên hạ thủ vi cường, hiện tại người đang hận đến nghiến răng nghiến lợi là ta."

(*tiên hạ thủ vi cường = ra tay trước vẫn thu được nhiều lợi thế)

Nổi hận được kìm nén trong lòng đã lâu Khương Minh Châu bỗng nhiên bùng nổ, nàng rống giận: "Kia còn không phải chưa bán đi sao, ngươi lại không có tổn thất gì, ngươi dựa vào cái gì muốn bán ta, ngươi có biết hay không mấy năm qua ta phải trải qua những gì."

Khương Quy bị nàng mặt dày vô sỉ chọc tức, nàng cười nói: "Ta không bị bán đi không phải là do các ngươi nhân từ mà buông tay, là bởi vì các ngươi quá xuẩn, đấu không lại ta. Đã xuẩn đến như vậy còn muốn đi làm chuyện xấu, không cho ngươi trải nghiệm chuyện xấu ngươi làm, thì sao còn có thiên lý."

Khương Minh Châu nổi trận lôi đình, giãy giụa muốn nhào lên, tư thế kia như muốn sờ sờ cắn chết Khương Quy.

Khương Quy lạnh lùng nhìn nàng: "Trên đời này loại người ngu xuẩn nhất chính là giống như ngươi vậy, xuẩn mà không tự biết, còn tự cho là chính mình thông minh tuyệt đỉnh có thể tùy ý đùa bỡn người khác, cuối cùng tự vác đá đập chân mình."

Khương Minh Châu quả thực là tức đến muốn bóc khói, bị người mạnh mẽ áp chế tiếp tục đi vào, Khương Minh Châu hung tợn nguyền rủa: "Khương Lai Đệ, ngươi chờ, ta có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi."

Khương Quy tiếp nhận ánh mắt cay nghiệt cùng oán độc của nàng, chậm rãi nói: "Tốt a, ta chờ ngươi biến thành quỷ tới tìm ta."

Khương Minh Châu bỗng nhiên trắng bệch mặt.