Chương 22: Pháo hôi là con gái của nữ chính (22)

Vài ngày sau Lâm Uyển Nương chở một xe của cải rời đi tam gia thôn, chỉ lưu lại một trận thổn thức. Năm đó Khương gia chuyển đến phải dùng đến mấy chiếc xe ngựa to, hoành hoành tráng tráng, bất quá mới chỉ 5 năm, nằm liệt có nằm liệt, bị thương có bị thương, mất tích có mất tích, gia nghiệp cũng lụi bại hết.

So với nguyên bản cốt truyện thảm hơn nhiều, trong nguyên cốt truyện mặc dù bị Uông Thu Nguyệt lấy đi toàn bộ tiền riêng của Khương lão thái, nhưng là của cải vẫn còn một chút, càng quan trọng là người vẫn khỏe mạnh. Khương lão thái không nằm liệt, càng không có rối rắm tôn tử có phải tôn tử của mình hay không. Khương Thiên Tứ vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, Khương Minh Châu không có mất tích, còn một cái khác, Lâm Uyển Nương cùng Khương Lai Đệ vẫn như cũ làm trâu làm ngựa hầu hạ bọn họ, hiện tại chỉ còn lại một đầu con bò già Lâm Uyển Nương.

Khương Thiên Tứ trị chân, Lâm Uyển Nương không chút nào đau lòng tiền, thực nhanh liền tiêu hết một nửa số tiền bán tiểu viện.

Khương lão thái thấy vậy không thể ngồi yên, lắp bắp kêu Lâm Uyển Nương tiêu tiền tiết kiệm một chút.

Lâm Uyển Nương liền khổ sở nói: “Nương, người đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền, chậm trễ Thiên Tứ trị liệu không được.”

Khương lão thái tức đến sống dở chết dở, nàng suốt ngày đều quay quanh chăm sóc cho Khương Thiên Tứ, như thế nào sẽ đi kiếm tiền. Trước kia, bà cảm thấy Lâm Uyển Nương đem Khương Thiên Tứ thành mệnh căn tử của mình mà đối đãi, bà cảm thấy tốt, hiện tại lại cảm thấy chướng mắt, Lâm Uyển Nương cái đồ ngu xuẩn không xem xét được tình hình thực tế.

Không suy xét được hiện thực lại ái tử như mệnh Lâm Uyển Nương rất mau liền đem tiền bán tiểu viện xài hết, bệnh viện bắt đầu đuổi người, Lâm Uyển Nương liền quỳ xuống đau khổ cầu xin. Tựa như năm đó nàng không có tiền cho Khương Lai Đệ chữa bệnh, ôm Khương Lai Đệ quỳ xuống ở cửa cầu xin. Bất quá hiện giờ không giống, đây cũng không phải ở bệnh viện Tây y, sẽ không có gặp lại người tốt ra tay trị miễn phí, không có ai thương hại cứu giúp, Lâm Uyển Nương lại không bỏ được mang theo Khương Thiên Tứ cùng quỳ.

Đáng tiếc may mắn không có lại đến trên đầu nàng lần nữa, Lâm Uyển Nương cùng với Khương Thiên Tứ bị đuổi ra khỏi bệnh viện.

“Ngươi nói nhất định sẽ trị khỏi chân cho ta, ngươi nói ngươi sẽ kiếm tiền nuôi ta, ngươi cái đồ phế vật này, ngươi là kẻ lừa đảo! Ngươi không thấy hổ thẹn với phụ thân ta, không hổ thẹn với nương ta sao?”

Thương tâm cùng tuyệt vọng Khương Thiên Tứ giận dữ đổ ập xuống đánh đám vào mặt Lâm Uyển Nương.

Lâm Uyển Nương trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi, áy náy cũng không có né tránh Khương Thiên Tứ đánh, nàng chỉ khóc lóc liên tục nói: “Thực xin lỗi, Thiên Tứ, nương thật có lỗi với ngươi, là nương vô dụng. Ông trời a!” Một đạo tia chớp xẹt qua không trung, ầm ầm, mưa to như trút rơi xuống, Lâm Uyển Nương thương tâm, khóc đến ngã lăng ra đất, nàng ngẩng đầu hỏi ông trời: “Ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy! Có cái gì ngươi cứ hướng về phía ta a, vì cái gì lại muốn Thiên Tứ chịu tội, hắn vẫn là một cái hài tử!”

Thật sự là một tấm lòng từ mẫu, cảm động đến rơi lệ. Đáng tiếc chỉ có một người xem là Khương Thiên Tứ, hắn lại không muốn nhìn, rống giận: “Còn không mang ta qua bên kia, ngươi mưa xối ta ra bệnh có phải không, ta chết ngươi liền được giải thoát rồi có đúng hay không?”

Những lời này như muốn bóp nát trái tim của Lâm Uyển Nương, trên mặt nàng nước chảy ra cuồn cuộn không dứt, cũng không biết là nước mắt hay là nước mưa, nhưng hôm nay đặc biệt nhiều.

Lâm Uyển Nương vội vàng bò dậy, dùng thân hình không to lớn cũng không cao lớn của nàng cõng lên Khương Thiên Tứ, bước chân nàng tập tễnh đi đến dưới mái hiên.



Thật vất vả chờ được mưa tạnh, Lâm Uyển Nương liền cố hết sức cõng Khương Thiên Tứ trở về căn phòng bọn họ đang thuê.

Vừa vào cửa liền nghe mùi phân từ trên người Khương lão thái truyền tới, Khương Thiên Tứ chán ghét không thèm che giấu, chẳng sợ đυ.ng phải ánh mắt vừa xấu hổ vừa giận dữ của Khương lão thái.

Khương Thiên Tứ giống như trời sinh có đôi mắt đặc biệt lợi hại, hắn có thể biết được người nào nên lấy lòng, người nào có thể tùy ý giẫm lên. Trước kia, Khương lão thái nắm giữ quyền lực trong nhà cùng với bà có tiền, Khương Thiên Tứ đặc biệt lấy lòng cùng thân cận với bà. Hiện tại Khương lão thái là một người không một xu dính túi, lại nằm liệt giường đặc biệt trên người lúc nào cũng sẽ truyền đến một trận mùi thúi, Khương Thiên Tứ lập tức biến thành một tôn tử bất hiếu. Bất quá, hiện tại hắn đối với trụ cột trong nhà Lâm Uyển Nương cũng không có lấy lòng cùng thân cận với nàng, hắn biết Lâm Uyển Nương không cần thiết phải lấy lòng, vẫn sẽ đối với hắn chịu thương chịu khó, hắn cần thứ gì là có thể tùy ý lấy đi.

Khương lão thái trên mặt hiện lên thống khổ khó miêu tả, bà đã biết từ lâu, nàng nằm liệt giường sẽ không có hiếu tử tới chiếu cố bà, cũng không ngờ lại như vậy ngắn ngủi. Kỳ thật ở khoảng thời gian hai tháng Lâm Uyển Nương còn chưa trở về cũng đã có dấu hiệu, nhưng lúc đó là chưa có đυ.ng tới lợi ích, cho nên không được rõ ràng. Hiện tại, bà là một trói buộc, bà tồn tại khiến sinh hoạt của Thiên Tứ bị hạ xuống, lập tức rõ ràng lên. Thiên Tứ ghét bỏ bà, ghét bỏ bà như thế nào không dứt khoát mà chết đi, chết đi liền không liên lụy bọn họ.

“Nương.” Dàn xếp xong cho Khương Thiên Tứ, Lâm Uyển Nương mới chạy tới thu thập cho Khương lão thái, lại bị Khương lão thái cho một cái tát.

Lâm Uyển Nương động tác dừng lại, rồi lại tiếp tục kéo rèm, bắt đầu kỳ cọ lau người cho Khương lão thái. Nàng không trách nương, nương tê liệt nằm trên giường tính tình không được tốt, trong lòng là có nỗi khổ.

Trong lòng có nỗi khổ, lại nhét đầy cay đắng Khương lão thái thất vọng Thiên Tứ đối với bà bất hiếu, nhưng bà sẽ không bởi vì Lâm Uyển Nương hiếu thuận mà nhìn nàng bằng con mắt khác, ngược lại bởi vì Lâm Uyển Nương nhẫn nhục chịu đựng, bà tận tình mà phát tiết hết những nghẹn uất trong lòng lên nàng.

Ở điểm này, Khương lão thái một chút lại đánh một chút lại đánh Lâm Uyển Nương đối với nàng ta hô to gọi nhỏ không cho nàng sắc mặt tốt, cùng với Khương Thiên Tứ đều giống nhau, không hôt là tổ tôn ruột thịt với nhau, bà xác định mắng không cãi đánh không đánh trả Lâm Uyển Nương, sẽ luôn nhẫn nhục chịu đựng như vậy, cho nên bà sẽ không chịu đựng mà tùy ý phát tiết ra làm bản thân có thể thống khoái một chút.

Theo thời gian trôi qua, Khương lão thái càng ngày càng tin tưởng Khương Thiên Tứ không phải là tôn tử của bà. Loại mặt hàng này sao có thể là tôn tử của bà, chỉ có thể là do đồ đĩ Uông Thu Nguyệt cùng với tên lưu manh Nhϊếp lão tam sinh được ra tới, Khương gia bọn họ mới sẽ không có loại tôm tử bất hiếu này.

*

“Thiên Tứ, Thiên Tứ, tiền này là phải cho nãi nãi ngươi bốc thuốc.” Lâm Uyển Nương đau khổ cầu xin, thanh âm nàng khổ đến có thể vắt ra nước.

Khương Thiên Tứ hung hăng ngang ngược đoạt lấy khăn tay, lại đạp một đạp, đá văng Lâm Uyển Nương: “Lão bất tử kia cần ăn cái gì thuốc, tồn tại chỉ làm lãng phí lương thực, sớm một chút chết đi là có thể tự giải thoát.”

Lâm Uyển Nương ngày đêm làm việc nhà, lại không được ăn ngon, cả người nàng gầy đến đáng sợ. Trái lại, Khương Thiên Tứ lại được dưỡng đến cao lớn dữ tợn, không tới ba năm đã cao hơn Lâm Uyển Nương nửa cái đầu. Không hề có sức phản kháng, Lâm Uyển Nương bị cướp đi khăn tay còn bị đạp ra ngoài, nàng thật mạnh ngã trên mặt đất, đau đến đứng dậy không nổi.

Khương Thiên Tứ mở ra khăn tay, thấy chỉ có mấy cái tiền đồng cùng hai cái một mao, hắn tức giận mắng to: “Con mẹ nó, còn tưởng rằng có bao nhiêu, cất kỹ như vậy, liền có mấy đồng lẻ còn làm như bảo bối.”

Hung ác trừng mắt Lâm Uyển Nương đang nằm trên mặt đất, Khương Thiên Tứ khập khiễng hùng hung hổ hổ rời đi, chân hắn không có trị khỏi, phải để lại dị tật.



Lâm Uyển Nương thương tâm muốn chết, lệ rơi đầy mặt, trên mặt nàng hiện giờ đã có thêm rất nhiều nếp nhăn, mỗi nếp nhăn đều là nhét đầy đau khổ. Ba năm nay, nàng một bên kiếm tiền nuôi sống cả nhà, một bên chăm sóc Khương lão thái liệt giường cùng Khương Thiên Tứ đi đứng không thuận tiện, gánh nặng sinh hoạt toàn bộ đè nặng lên trên đôi vai gầy yếu của nàng, ép tới nàng nhanh chóng già đi. Mới không đến 40 tuổi, lại bạc trắng nửa cái đầu, trên mặt mọc đầy nếp nhăn, liền so với tuổi thực tế già hơn mười tuổi.

Khóc một hồi Lâm Uyển Nương nhịn đau bò dậy, vào nhà giúp Khương lão thái lật người. Khương lão thái đã già đến nhận không ra, một đầu hoa râm, trên mặt toàn là nếp nhăn khe rãnh, gầy đến chỉ còn lại một bộ xương.

Đối với một màn kia, Khương lão thái không hỏi, Lâm Uyển Nương cũng không có ý tứ muốn giải thích.

Hai người đều tập mãi thành thói quen.

Khương lão thái nhếch miệng chế nhạo. Bà đã sớm cùng Lâm Uyển Nương nói qua, Khương Thiên Tứ không phải tôn tử của Khương gia, là nghiệt chủng do Uông Thu Nguyệt cùng với Nhϊếp lão tam sinh ra, bộ dáng hỗn trướng của hắn giống y đúc Nhϊếp lão tam. Có tiền đem đi nuôi một đứa súc sinh không bằng đi tìm Minh Châu, Minh Châu ngoan ngoãn lại hiếu thuận nhất. Nhưng Lâm Uyển Nương như ăn phải quả cân, kiên định nói Khương Thiên Tứ là người của Khương gia, ngu xuẩn như vậy, xứng đáng bị vậy.

Lâm Uyển Nương trầm mặc, lật người Khương lão thái giúp mà lau người...

>>>>>>>>>

Khương Thiên Tứ vừa cướp được tiền liền mua một gói thuốc lá, vẻ mặt hắn nịnh nọt, cung kính nói: “Đao ca, ngài xem, có cái gì có thể cho ta làm hay không, chỉ cần Đao ca nói một câu, lên núi đao xuống biển lửa, đôi mắt ta đều sẽ không nháy một cái.”

Đao ca cười híp mắt, đang định cùng hắn nói đùa hai câu, liền thấy một chiếc Ford màu đen đang từ từ đậu ở trước cửa khách sạn.

Đao ca một phen đẩy Khương Thiên Tứ đang cản đường ra: “Đứng sang một bên đi, đừng cản đường.”

Khương Thiên Tứ té ngã ra đất, tay không cẩn thận bị đá cắt chảy máu, nếu là ở mấy năm trước hắn tróc một chút da là sẽ đem cả nhà lăn lộn đến gà bay chó sủa, nhưng hiện giờ Khương Thiên Tứ chỉ nhíu nhíu mi lung tung vuốt thẳng lại quần áo lộn xộn, ngẩng đầu lên muốn tìm Đao ca.

Chỉ thấy Đao ca cao cao tại thượng không ai bì nổi hướng tới chiếc Ford cúi đầu khom lung. Từ trong xe đi xuống một nam nhân một nữ nhân, nam nhân bộ dáng khoảng chừng 40 tuổi tới. Vừa nhìn liền biết là kẻ có tiền. Kia nữ nhân nhưng thật ra rất trẻ tuổi, mái tóc đen nhánh sáng bóng được uốn gọn gàng, trên cái cổ trắng nõn đeo lên vòng cổ trân châu, một thân sườn sám màu xanh được điểm lên hoa cùng với hồ nước, lộ ra một cẳng chân thẳng tắp thon dài, chân dẫm giày cao gót trắng, tay cầm một cái túi nhỏ màu vàng cam, thập phần hiện đại.

Khẳng định không phải là người đứng đắn, Khương Thiên Tứ giễu cợt mà nghĩ, chợt hắn ngẩn người, chăm chăm nhìn nữ nhân kia được ba giây, Khương Thiên Tứ mừng như điên kêu lên: “Tỷ, đại tỷ!”