Lâm Uyển Nương nói thôn dân không ai tin, Khương lão thái cùng với Khương Thiên Tứ tin.
Khương Thiên Tứ chửi ầm lên, dùng đến hết vốn luyến mang hết lời lẽ ô uế của mình hỏi thăm Khương Lai Đệ, hắn không hận Khương Lai Đệ bán Khương Minh Châu, hắn chỉ hận Khương Lai Đệ bán đi Lâm Uyển Nương, làm hắn bị người tra tấn hai tháng liền.
Khương lão thái mắng không được như Khương Thiên Tứ, nhưng ngọn lửa của nỗi hận hiện lên bừng bừng trong đáy mắt của bà. Minh Châu, Minh Châu như vậy xinh đẹp, Minh Châu là phải gả vào danh môn vọng tộc làm thiếu nãi nãi, Khương Lai Đệ một tiểu tiện nhân lại dám bán đi Minh Châu. Minh Châu lớn lên như vậy tốt đẹp, còn không biết sẽ bị bán đến nơi dơ bẩn nào.
Dơ bẩn, Khương lão thái cứng người, vẩn đυ.c con ngươi dừng ở trên người Lâm Uyển Nương, Lâm Uyển Nương nói là nàng bị bán cho một trung niên cử nhân, khi nàng đau khổ cầu xin, đối phương liền thả nàng về. Khương lão thái là không tin trên đời này có một tên ngốc như vậy, chỉ sợ Lâm Uyển Nương đã ô uế. Khương lão thái nhìn thấy đỉnh đầu nhi tử mình đã có một chiếc mũ xanh mượt.
Lập tức nước mắt lưng tròng, đầu tiên là Uông Thu Nguyệt, sau lại là Lâm Uyển Nương, một cái hai cái đều là da^ʍ phụ không giữ phụ đạo, Khương gia bọn họ đã làm cái gì để bị nghiệt a!
Chính là đang thương tâm rơi lệ. Một nhà họ Uông đại cữu đã trở lại, còn có trưởng thôn, tộc lão của nhà họ Uông cùng với thôn dân tới xem náo nhiệt.
Biết người một nhà chính mình sẽ không lại tiếp tục chiếm được tiện nghi nữa, bọn họ đều héo như quả cà tím bị phơi sương.
Khương Thiên Tứ tức khắc chỉ tay vào nhi tử nhà họ Uông rống giận: “Đó là quần áo của ta, ngươi cởi ra cho ta. Còn có, tiền trong nhà của chúng ta, các ngươi đều phải trả trở về, đó là tiền của nhà chúng ta.”
Tiết cữu mẫu lau nước mắt: “Nào có tiền a, tiền đều cầm đi cho ngươi cùng nãi nãi ngươi dùng thuốc.” Đến nỗi trang sức, người nhà họ Uông đều một mực chắc chắn đều đã đem đi cầm cố lo cho tổ tôn hai người họ hết rồi.
Trưởng thôn lười cùng nàng nhiều lời, trực tiếp kêu người đi lục soát, lục soát ra được một ít trang sức, Tiết cữu mẫu muốn nói đều là của nàng, Lâm Uyển Nương đã nhận ra tới, đây là của bà bà nhà ta, đây là của Thu Nguyệt, đây là của Minh Châu, phía trước đều ở trong phòng bà bà nhà ta.
Tiết cữu mẫu đỏ mặt, cưỡng từ đoạt lí nói: “Chúng ta cực cực khổ khổ chiếu cố....”
“Đủ rồi, còn chưa đủ mất mặt sao!” tộc lão nhà họ Uông hung hăng trừng mắt Tiết cữu mẫu: “Chiếm tiện nghi còn chưa đủ hay sao, thật coi người trong thôn đều bị mù hết.”
Trong thôn mọi người đều biết một nhà Tiết cữu mẫu đều thất đức, nhưng ngoài bọn họ không ai thích hợp tới chiếu cố hơn, mặc kệ thế nào, Khương lão thái tổ tôn hai người còn có cơm ăn, cho nên mới mở một con mắt nhắm một con mắt.
Bây giờ Lâm Uyển Nương đã trở lại, trưởng thôn cùng với tộc lão liền chạy nhanh tới đem mấy cái cục diện rối rắm này trả lại cho Lâm Uyển Nương, về sau nếu có cái gì cũng không liên quan đến trong thôn.
Dưới sự cường thế can thiệp của trưởng thôn cùng với những thôn dân khác, một nhà họ Uông đành phải xám xịt dọn đi.
Dưới sự giám sát của thôn dân Uông người nhà cũng không mang đi được cái gì của Khương gia cả, đến nỗi lén lút lấy mang đi thì cũng không biết, còn những cái đồ ăn nhà họ Uông ăn vào trong bụng rồi, cũng vô pháp lấy về.
Khương lão thái nhìn những trang sức lấy lại được từ trên những người nhà họ Uông, đây là toàn bộ của cải bọn họ sở hữu, một chút điểm đồ vật như vậy đủ làm gì, đủ làm gì!
“Mau đưa ta đi bệnh viện! Nhanh lên, lập tức, ta không muốn trở thành phế nhân!” Khương Thiên Tứ la to, chân của hắn càng ngày càng yếu, đặc biệt là chân phải. Đám hỗn đản Uông gia kia không bỏ được tiêu tiền trị cho hắn, kia rõ ràng là tiền của nhà bọn họ.
Nghe được hắn nói Lâm Uyển Nương tay nắm thành một đoàn, vội vàng nói ta đi mượn xe.
Khương lão thái há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó, Lâm Uyển Nương đã đi khỏi như một trận gió.
Khương lão thái sắc mặt có chút khó coi, trong nhà chỉ còn lại một chút tiền như vậy, Thiên Tứ trị bệnh sẽ còn lại bao nhiêu tiền chứ, bà nên làm sao bây giờ? Về sau sinh hoạt làm sao bây giờ? Nhưng Khương lão thái lại không thể thốt ra không trị, kia chính là Thiên Tứ, là mầm rể duy nhất của Khương gia bọn họ, bà hiện tại đã thành bộ dạng như thế này, về sau càng là muốn dựa vào Thiên Tứ chăm sóc bà khi về già.
Nhưng trong lòng bà có một thanh âm nói, Thiên Tứ thật sự là người Khương gia sao? Đối với thân thế của Thiên Tứ, Khương lão thái vẫn như cũ vô pháp giải thích được, bởi vậy mới không cam tâm tình nguyện trả giá. Trăm mối lo Khương lão thái rốt cuộc cũng không có ngăn cản.
Lâm Uyển Nương da mặt dày mượn được xe, nàng đem Khương Thiên Tứ cùng với Khương lão thái đều dọn lên xe.
Khương lão thái lúc này mới có chút thoải mái.
Vô luận như thế nào, muốn đi xem bệnh đều phải tốn nhiều tiền, đặc biệt Khương Thiên Tứ cùng với Khương lão thái bị bệnh không nhẹ, một chút trang sức còn lại trong nhà đó nhanh chóng được xài hết. Tiền tiêu xong rồi, nhưng bệnh còn chưa có trị tốt. Lâm Uyển Nương liền đem chú ý đánh đến cái tiểu viện, trước mắt bọn họ cũng chỉ có cái tiểu viện đó là đáng giá.
Lâm Uyển Nương bi thương nói với Khương lão thái: “Nương, người cùng với Thiên Tứ bệnh đều phải tiếp tục trị liệu, phòng ở không có không quan trọng, hiện giờ người là quan trọng nhất.”
Khương Thiên Tứ phối hợp khóc kêu: “Nãi nãi, ta không muốn làm người què, về sau ta như thế nào cưới tức phụ, như thế nào kéo dài hương khói nhà của chúng ta. Ta nếu là què, trưởng thành ta như thế nào hiếu kính người.”
Khương lão thái khẽ cắn môi, bà hạ quyết tâm nói: “Bán! Ta…. Không cần trị…..” Muốn nói tiền kia cũng không nên tiêu xài phung phí, Khương lão thái lại chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói chuyện.
“Nương!” Lâm Uyển Nương ngạc nhiên.
Khương Thiên Tứ nghe vậy ở bên không nhịn được mừng thầm, bán nhà liền sẽ được rất nhiều tiền, nãi nãi không trị, hắn sẽ lại có thêm tiền để trị chân.
Đem Khương Thiên Tứ vui mừng thu hết vào trong đáy mắt, Khương lão thái trong lòng phát lạnh, giống như trời lạnh mà bị người hung hăn ấn vào trong nước đá, lạnh đến thấm vào xương cốt.
Khương Thiên Tứ lơ đãng nhìn thấy ánh mắt của Khương lão thái, hắn trong lòng hoảng sợ lại chột dạ, vội vàng cúi đầu, tim đập nhanh như trống đánh.
Lâm Uyển Nương hồn nhiên không phát hiện được bất thường, nàng một bên vừa bi thương vừa xúc động hô một tiếng nương, lại tuyệt không có khuyên.
Ở nàng xem ra, Khương lão thái hy sinh vì Khương Thiên Tứ là chuyện đúng đắn, điều tất nhiên, đó là do Khương lão thái đối với tôn tử nồng đậm yêu thương. Lâm Uyển Nương lại càng thêm cảm động, nàng khổ sở nói: “Nương, ta vô dụng ta không có chiếu cố tốt người cùng Thiên Tứ, ta cảm thấy thực xin lỗi đại gia, thực xin lỗi Khương gia.”
Khương lão thái nhắm lại hai mắt, nước mắt theo khóe mắt tràn ra ngoài rơi xuống thấm vào gối đầu, bà chính là không biết mình là đang đau lòng là thất vọng hay vẫn là bi thương.
Lâm Uyển Nương liền gấp không chờ nổi, ngay ngày hôm sau liền chạy về Tam gia thôn, tìm tới trưởng thôn nói ra ý định của mình.
Trưởng thôn cầu còn không được, người Khương gia quá đến nhiều chuyện xảy ra, hắn làm trưởng thôn không thể mặc kệ, dọn đỉ rồi cũng tốt, đỡ ông phải nhọc lòng.
Trưởng thôn liền nói: “Ta sẽ thay ngươi hỏi một chút.”
Lâm Uyển Nương vô cùng cảm kích.
Xuất phát từ tâm ý đưa thần tiễn Phật, trưởng thôn dụng tâm mười phần, thực mau liền có một người nguyện ý mua tiểu viện.