Chương 1: Pháo hôi là con gái của nữ chính (1)

Khương Quy ngồi bên trên đống củi lửa.

Gió Tây Bắc lạnh thấu xương xuyên thấu qua khe phòng củi rách nát. Thổi vào, lạnh đến vết thương sưng tím trên mặt của nàng ngày càng trắng bệt.

Nhà chính cách mấy mét truyền đến một trận cười vui vẻ, cười lớn nhất là tiếng một thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng, đó là bảo bối của nhà này, cũng là nguyên nhân khiến cho nguyên chủ bị nhốt bên trong phòng củi.

Khương Quy không phải là chủ nhân của khối thân thể này, nàng là người bên ngoài đến để làm nhiệm vụ.

Nàng ở thế giới của chính mình ngoài ý muốn tử vong, một thanh âm xuất hiện bên trong đầu nàng tự xưng là hệ thống, nói là nàng có cơ hội sống lại ----- nếu thu thập đủ nguyện lực.

Vì thế, nàng trở thành một nhiệm vụ giả, giúp các nguyên chủ bên trong các thế giới thực hiện tâm nguyện của họ, nhiệm vụ hoàn thành sẽ được các nguyên chủ đưa tặng nguyện lực.

>>>>>>>>>>>

Đây là thế giới thứ nhất Khương Quy đến, nguyên chủ là Khương Lai Đệ nghe tên thôi cũng đủ biết được nhà này cỡ nào trọng nam khinh nữ.

Mà thực tế cũng đúng là như thế.

Khương gia mấy đời đơn truyền, thế hệ này chỉ có duy nhất một nam tôn là Khương Thiên Tứ cũng chính là mệnh căn tử của những nữ nhân còn lại.

Tất cả nữ nhân trong nhà đều sẽ vây quanh phục vụ cho hắn.

Đặc biệt là Khương Lai Đệ một câu có thể diễn tả khái quát chính là vì đệ đệ sinh vì đệ đệ chết vì đệ đệ phụng hiến cả đời.

Khương gia là điển hình cho những bản khổ kịch tình trong thời kỳ dân quốc, bất quá Khương Lai Đệ không phải nữ chính, nàng chỉ là một nhân vật pháo hôi nhỏ bé không đáng nhắc tới, nữ chính là nương của nàng, Lâm Uyển Nương.



Lâm Uyển Nương là nữ nhi của một lão tú tài, bởi vì bát tự vượng phu lại sẽ sinh được nhiều con nên được gả cho Khương Kế Tổ làm kế thê, sau khi qua cửa liền không có tới một ngày tốt lành.

Khương Kế Tổ ghét bỏ nàng không biết chữ, vì muốn sinh được nhi tử nên mới ủy khuất ngủ với nàng, kết quả là sinh ra cái bồi tiền hàng.

Khương lão thái cảm thấy mình bị lừa, tiêu tốn hai mươi khối đại dương tiền sính lễ, đối với nàng bắt bẻ, tìm mọi cách khó dễ nàng.

Kế nữ Khương Minh Châu coi nàng như kẻ thù, nơi nơi khó dễ nàng, thậm chí còn đẩy nàng dẫn đến sinh non.

Nhưng Lâm Uyển Nương đều không so đo, nàng cho rằng chính mình là gả cao cho Khương gia, lại không sinh hạ được cho Khương gia một cái nhi tử, là tội nhân của Khương gia, cho nên đánh nàng mắng nàng, nàng không cãi lại tận tâm tận lực hầu hạ cả một nhà họ Khương.

Cho dù người từng được nàng cứu, lại đối đãi như thân muội muội, cố ý bò lên giường của trượng phu nàng, xong chuyện Uông Thu Nguyệt vẫn không cảm thấy là nhục nhã mà còn dào dạt đắc ý.

Lâm Uyển Nương đau đớn muốn chết, nhưng vì trượng phu vì con nối dõi nàng chủ động hiền huệ biểu thị nàng muốn nạp Uông Thu Nguyệt làm thϊếp.

>>>>>>>>>>>>>

Mười tháng hoài thai, Uông Thu Nguyệt sinh hạ Khương Thiên Tứ. Lâm Uyển Nương vui đến phát khóc, kích động nói với Khương Kế Tổ: Chúng ta rốt cuộc có nhi tử. Lại hiền huệ rộng lượng mà tỏ vẻ Uông Thu Nguyệt thay Khương gia chúng ta sinh hạ được một cái nhi tử, chính là đại ân nhân của Lâm Uyển Nương.

Cho nên đến khi Uông Thu Nguyệt cầm trượng hành hung công khai bò đến trên đầu Lâm Uyển Nương mà làm mưa làm gió, Lâm Uyển Nương đều nhẫn lại nhẫn.

Chẳng sợ Khương Thiên Tứ chỉ nhận một mình Uông Thu Nguyệt là nương, nhàn rỗi lại đi đánh Khương Lai Đệ, hắn vẫn như cũ là tâm can ruột thịt của Lâm Uyển Nương.

Tóm lại, vô luận người Khương gia khắc khe cùng ngược đãi như thế nào tới Khương Lai Đệ, Lâm Uyển Nương đều nhẫn nhục chịu đựng còn cam tâm tình nguyện mà phụng hiến.

Nàng khoan dung rộng lượng, dịu dàng nhu thuận, lấy ơn báo oán, vô tư phụng hiến....Rốt cuộc cảm động những người từng hung hăng thương tổn nàng, người một nhà tiêu tan hết những hiềm khích hạnh phúc vui sướиɠ mà sinh hoạt bên nhau.