“Huynh trưởng nhà ta vốn cũng là người đọc sách, sớm mấy năm vận khí tốt, được tú tài, liền theo thúc phụ lui tới trong nha môn, vừa đọc sách vừa làm chút ít chuyện mưu sinh, ai ngờ muốn gặp được thiên tai như vậy, cũng không biết sinh tử hôm nay như thế nào?” Cô nói đến chỗ thương tâm, cầm khăn che miệng thấp giọng khóc lên.
Còn nói Uyển Nhi số khổ, trước hạn mẫu thân cô mới vừa chết bệnh hạ táng.
Thu Thúy vội khuyên nhủ cô, mấy người nói vài lời nhàn thoại, nhưng nội tâm Mạnh Phục rốt cuộc không bình tĩnh được nữa.
Nữ chính trong quyển sách này, không phải gọi là Uyển Nhi sao? Không phải cũng là họ Liễu sao? Phụ thân chính là tú tài, dựa vào quan hệ tìm việc làm trong nha môn.
Cô có quầng sáng nữ chủ trong người, nghe nói mẫu thân cô vốn là công chúa mất trong cung, cho nên Uyển Nhi sau này phong huyện chủ.
Nhưng Liễu Uyển Nhi là một người điều hòa trung ương, khi quen biết ba huynh muội Nhược Phi, ba huynh muội bọn họ đã được mẹ ruột đón vào kinh thành, hai huynh đệ vừa gặp đã yêu cô, cô cũng không nói từ chối, tặng quà vẫn nhận như cũ, dẫn đến bị Mạnh Phục nuôi nhầm hai huynh đệ bởi vậy đi lên đường rẽ.
Mạnh Phục đời này trốn cô cũng không kịp, bây giờ lại còn ở cùng một chỗ.
Như thế, trong lòng sao có thể không nóng nảy? Lại thấy ba đứa trẻ bây giờ đều giống như hai đứa con trai của Thu Thúy vây quanh Uyển Nhi, càng cảm thấy không ổn, liền đề nghị: “Không bằng chúng ta tách ra lấy nước đi, như vậy cũng nhanh hơn.”
Dứt lời, gọi ba đứa trẻ nhà mình đi theo phía sau, vội vàng rời đi.
Thu Thúy thấy cô có thai không cần dùng nhiều sức lực, cũng gọi hai nhi tử.
Vì vậy Liễu Yên và cô cháu Liễu Uyển Nhi chỉ có thể ở cùng một chỗ.
Hai cô cháu cầm cái hũ mới tách ra không lâu, Liễu Uyển Nhi liền thấp giọng mở miệng nói: “Ta nghe Thu Thúy thẩm nói, lương thực dự trữ nhà bà ấy chỉ sợ qua năm mới sẽ không còn nữa, ngược lại nhà Mạnh cô cô bên cạnh nhiều, nhưng người nhà bà ấy cũng không ít, cũng nhiều nhất chỉ có thể ăn được một tháng.”
Liễu Yên nghe vậy, lòng lo lắng không thôi: “Ông trời thật sự không cho đường sống.”
Liễu Uyển Nhi nghe lời cô, tức giận nói: “Ông trời quản chúng ta làm gì, bây giờ muốn sống sót, là phải dựa vào bản lĩnh của mình.”
Liễu Yên nghe xong lời này, ôm ngực giật nảy mình: “Uyển Nhi, bọn họ chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta, không thể làm ẩu.”
Hai cô cháu các cô có thể sống đến bây giờ, làm sao có thể chỉ dựa vào vận khí chứ? Uyển Nhi tuy còn nhỏ tuổi, trước khi nạn hạn hán, cô nằm mơ một giấc mộng thật dài.
Trong giấc mơ mình trưởng thành, không chỗ nương tựa một mình cô lưu lạc kinh thành, được thế tử gia phủ Quốc Công Hầu phủ cứu.
Dù sao thật nhiều thật nhiều, cô bởi vì thân phận hèn mọn bị những thế gia tiểu thư kia khi dễ, cô muốn sống sót, cho nên cô cũng học được phản kích, sau đó cô còn bị người trong cung mang vào, nói ngọc bội trên người cô là vật thϊếp thân của vị công chúa bị mất trong cung kia.
Ngọc bội kia là mẹ cô để lại cho cô, cô thuận lý thành chương thành nữ nhi của công chúa, sắc phong huyện chủ, như nguyện gả cho người yêu của mình.
Một đời một kiếp một đôi người.
Giấc mộng kia quá mức chân thật, cho nên Liễu Uyển Nhi muốn sống, chờ người trong cung tìm đến mình, sau đó gả cho thế tử gia trong mộng kia, trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Nhưng có đôi khi cô lại cảm thấy giấc mơ này chính là mộng, dù sao trước khi mẹ cô lâm chung, cũng không có lưu cho cô ngọc bội gì.
Nhưng trên đường chạy nạn, cô cháu các cô nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, cô dựa vào những bản lĩnh học được trong mơ, lần lượt né tránh, cho nên cô lại cảm thấy đó không phải là mộng, chính là cuộc đời của mình về sau.
Bây giờ nghe được thanh âm nhát gan sợ phiền phức của Liễu Yên, có chút không kiên nhẫn: “Ta làm gì có chuyện này? Ta chỉ muốn không biết khi nào trời sẽ mưa, lương thực của bọn họ căn bản là không đủ ăn, so với mọi người cuối cùng đều chết đói, không bằng quyết định sớm một chút, tốt xấu gì cũng có thể sống một hai người.”
Liễu Uyển Nhi nói xong lời này, quay đầu trừng mắt nhìn Liễu Yên: “Dọc đường ta lấy lương thực về ngươi cũng ăn không ít, ngươi nghe ta là được, ngươi là cô cô ruột của ta, chẳng lẽ ta còn có thể hại ngươi sao?”
Liễu Yên bị cô trừng mắt như vậy, trong lòng vừa sợ hãi vừa oán trách mình không có tiền đồ, nếu không phải mình không có bản lĩnh, cháu gái làm sao biến thành bộ dáng này? Bây giờ cũng không dám nói không phải, chỉ cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tên thư sinh họ Thẩm ở cách vách kia, chúng ta tới mấy ngày, cũng chưa từng gặp hắn, ta sợ là lợi hại.”
“Ta cũng không phải không có đầu óc? Huống chi hắn cơ bản đều ở cửa thôn, lương thực không nhiều lắm, ta phải nhanh nghĩ biện pháp.” Đang nói, đã đến miệng giếng.