Cho nên mình hoàn toàn có thể kéo dài chút y thuật nho nhỏ ấy, cho các nữ nhân xem chút bệnh trạng khó có thể mở miệng. Hoặc là về sau có người sinh con nguyện ý tìm mình, cũng có thể ở bên cạnh chỉ đạo các bà mụ đỡ đẻ.
Ít nhất cũng có chút tác dụng.
Dù sao không làm bà mụ, không ảnh hưởng thanh danh bọn nhỏ, liền tốt.
Bảo cô đi chống lại thế đạo này, hoàn toàn không cần thiết. Đây là một quyển sách, tác giả đã viết chết thân phận địa vị bà mụ, chính mình không thay đổi được.
Có thể thay đổi vận mệnh của mấy đứa trẻ này đã là rất giỏi rồi.
Cho nên không bằng thành thật kẹp chặt cái đuôi tham sống sợ chết.
Có quyết định này, Mạnh Phục quyết định ngày mai nhặt sách thuốc tổ phụ lưu lại lên lật xem, hái chút thuốc thường dùng trở về, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Cô nghĩ dù sao mình cũng có căn cơ, lúc trước học Trung Tây y, sau đó chuyên nghiên cứu khoa phụ nữ, khoa con khoa y viện sau khi tốt nghiệp không tách ra, cô lại bị ép học khoa sản, học thêm một thời gian.
Hơn nữa phương thuốc trong phụ khoa cũng xem không ít, hẳn là có thể dùng tới.
Trong lòng đã có tính toán, không đến mức nóng lòng giống như trước đó, thần sắc trên mặt cũng sáng sủa hơn vài phần.
Chạng vạng, Mạnh Phục đi hồ nước đuổi vịt, gặp Thu Thúy, rầu rĩ không vui, có thể thấy được là vì chuyện trưng binh.
Thu Thúy thấy cô ngược lại hâm mộ: “Ngươi cũng coi như là may mắn, Khương lão đại chết thì chết, ngươi và hắn không có nửa điểm tình nghĩa, nhưng Thợ Đá nhà ta lên chiến trường, trong lòng ta nhớ kỹ, lại sợ hắn có một hai có chuyện, sau này ta có thể sống thế nào với hai đứa bé!”
Nói xong lại muốn khóc.
Mạnh Phục vội vàng khuyên nhủ: “Mọi việc đều phải suy nghĩ theo hướng tốt, làm người nên lạc quan một chút mới phải, chuyện cả đời này lo lắng bảy tám phần, nhưng cuối cùng chuyện phát sinh, không đến mười phần trăm.”
Thu Thúy lau nước mắt: “Theo lời ngươi nói, chẳng phải ta muốn hắn lên chiến trường, quay đầu còn kiếm được một chức tướng quân, trở về gọi ta làm tướng quân phu nhân không phải sao?”
“Vậy cũng được, dù sao chuyện vui vẻ này, lại không tốn bạc.”
Thu Thúy bị cô chọc cười, lau nước mắt vừa muốn nói gì, thấy Thẩm tiên sinh trong đình cỏ phía trước, vội vàng dùng khuỷu tay đυ.ng Mạnh Phục một cái: “Ngươi xem, nhìn bóng lưng này của Thẩm tiên sinh thật là đẹp, những người hát hí kia giả trang thần tiên còn không bằng hắn, chỉ là đáng tiếc.”
Đáng tiếc gương mặt kia, cũng tuấn tú, lại bị bớt đen sì che hơn phân nửa.
Nghĩ đến hắn cũng bởi vì gương mặt này, dung nhan không chỉnh tề, không được tham dự khoa cử mà thôi, đáng tiếc học vấn tốt như vậy.
Mạnh Phục nhìn theo phía trước, chỉ thấy Thẩm tiên sinh đưa lưng về phía hai nàng, áo trắng nhẹ nhàng bay phần phật trong gió chiều tà, tóc đen tung bay, trước người là nước hồ Bích Ba, phản chiếu ánh mặt trời đỏ rực nơi chân trời.
Cả người hắn giống như ánh lên màu chiều mây đỏ, lập tức muốn theo gió ấm này bay đi.
Nhưng không phải giống thần tiên sao.
Không khỏi cũng có chút tiếc hận hắn.
Thu Thúy đi về phía sân nhà mình, Mạnh Phục vội vàng đuổi vịt tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm tiên sinh xoay người, cười nhìn những con vịt nhỏ cạp cạp này: “Ngày mai sẽ phải nhập học, lão ngưu kia của ta một hai muốn làm phiền ngươi hỗ trợ.”
Mạnh Phục chỉ vào một mảng cỏ xanh đối diện hồ nước nghiêng, dựa vào bên hồ nước có bảy tám cây liễu cùng một chỗ: “Buổi sáng dắt đi qua buộc ở nơi đó, ăn cỏ uống nước. Bên kia cửa sổ của học đường cũng vừa vặn có thể nhìn thấy, không cần lo lắng bị mất.”
Hai ngày nay con trâu của hắn đều bị kéo đến chân núi phía sau thôn, huynh đệ Nhược Phi đi theo hai đứa con trai của Thu Thúy gia thay phiên nhau trông nom.
“Rất tốt.” Thẩm tiên sinh gật đầu.
Mạnh Phục hỏi hắn cơm chiều ăn cái gì, về nhà mang vịt con đuổi vào trong chuồn nhỏ mình tùy tiện dựng góc tường, liền rửa tay đi làm cơm chiều.
Nhà người trong thôn khói bếp dần dần bay lên, không bao lâu mặt trời đỏ liền hoàn toàn chìm vào trong hồ nước, ánh trăng cũng tới.
Cách ngày, hai huynh đệ dậy sớm, uống chút cháo loãng, liền đi học đường.
Mạnh Phục cũng đeo giỏ, cầm cuốc nhỏ, dọc theo chân núi phía sau thôn đào thảo dược.
Cô cũng muốn đi vào trong núi, chỉ là chân không thể đi xuống, lại nghe nói có dã thú ẩn hiện, cuối cùng đã chặt đứt tâm tư này, ngay tại chân núi nối với một sườn núi nhỏ.
Người trong thôn gặp cô, liền hỏi dự định của cô: “Quả nhiên là muốn làm nữ đại phu sao?”
Mạnh Phục mỉm cười đáp: “Cớ cười, ta làm gì có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ có thể nhìn chút bệnh tật mà thôi, hơn nữa nghĩ đến không có đường ra khác, bọn nhỏ muốn đọc sách, lại không thể đi xa, chỉ có thể như vậy.” Quay đầu nhìn dược thảo trong giỏ: “Những dược thảo này đã được rửa sạch và phơi khô, nếu trong tiệm thuốc không thu, ta sẽ giữ lại dùng.”